-
07-27-2018, 09:14 AM
#1941
Re: MỖI NGÀY MỘT CÂU CHUYỆN
Thanks chị Thanh Loan post bài cho đọc đều đều .
Mấy hôm rày không thấy chắc chị TL đã đi du lịch hay là bận bịu với cháu ngoại rồi đây. 
Em chúc chị nhiều niềm vui.
-
The Following User Says Thank You to chieunhatnang For This Useful Post:
-
08-12-2018, 11:07 PM
#1942
Re: MỖI NGÀY MỘT CÂU CHUYỆN
Chào nắng thân mến,
Chị TL mới đi nghĩ hè về,cũng bận bịu với cháu ngoại nhiều lắm.Chúc em nhieu vui vẽ nha
-
-
08-29-2018, 07:53 AM
#1943
Re: MỖI NGÀY MỘT CÂU CHUYỆN
SAO DÁM ĂN NÓ
Người nọ đi làm ăn xa trở về, nói những chuyện trên giang hồ nào là đã “đi qua khe núi con bò và muỗi ở đây lớn bằng con vịt, nhưng cũng chưa lấy gì là lạ, đợi khi đi qua sông con trâu, loại muỗi ở đây càng lớn hơn, nó lớn cở như con ngỗng béo vậy.”
Vợ của ông ta nghe như thế thì không ngớt trách ông:
- “Sao ông không bắt về vài con để nấu ăn ?”
Người ấy trả lời:
- “Mấy con muỗi ấy không xúm lại ăn tôi là may lắm đấy, còn tôi làm sao dám ăn chúng nó được chứ ?”
(Giải Uẩn thiên)
Suy tư :
Ở trên đời tất cả mọi chuyện đều có thể xảy ra, nhưng chuyện con muỗi mà lớn bằng con vịt hoặc béo như con ngỗng thì đúng là chuyện lếu láo tầm bậy, nhưng vẫn có người tin là thật...
Chuyện con muỗi lớn bằng con ngỗng là chuyện bịa đặt để ba hoa cho vui, ấy vậy mà có người tưởng là thật, nhưng chuyện con nít mừơi mấy tuổi mà cầm dao chém người là chuyện có thật nhưng lại rất ít người tin, vì họ cho rằng con nít sao lại cả gan làm như thế !
Con nít là trẻ em, nhưng nó cũng có thể làm được mọi chuyện của người lớn như uống rượu, nói dối, đánh lộn chửi thề, hút thuốc hoặc là những việc khác mà người lớn làm được.
Trẻ em là những người được Đức Chúa Giê-su chúc lành và thương yêu cách đặc biệt, Ngài nói với các môn đệ: “Ai tiếp đón trẻ em nhỏ này vì danh Thầy, là tiếp đón chính Ngài”, nhưng thực tế mà nói, trẻ em trở nên người xấu của là đa phần do người lớn chúng ta gây ra. Nếu chúng ta biết sống thật thà thì trẻ em sẽ không biết lừa dối mọi người; nếu chúng ta biết sống chan hoà tình thương thì trẻ em sẽ là những con người có một tâm hồn quảng đại, biết chia sẻ với mọi người mà không phân biệt đạo hay đời...
Nếu chúng ta biết sống đạo cho xứng với thân phận của người Ki-tô hữu, thì trẻ em sẽ là những bông hoa thánh thiện và sẽ là những hạt giống tốt đẹp của Tin Mừng và là hạt nhân tốt cho xả hội và Giáo Hội Công Giáo...
Hạnh phúc thay những người biết sống Tin Mừng ngay trong cuộc sống đời thường của họ, vì hạt giống Tin Mừng ấy sẽ trở thành cây cổ thụ đem bóng mát tình yêu đến cho mọi người.
Trong cuộc sống có rất nhiều lần chúng ta dễ dàng tin những lời dối trá ba hoa của người này người nọ, nhưng lời chân lý của Thiên Chúa thì chúng ta lại không tin.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
-
-
08-29-2018, 07:56 AM
#1944
Re: MỖI NGÀY MỘT CÂU CHUYỆN
LÃNH ĐÀO VÀ HOÀNH THÁNH
Tần Thiếu Du và Phật Ấn cãi nhau về sự sinh trưởng của con chấy.
TầnThiếu Du cho rằng con chấy thích ở nơi chỗ nhiều mỡ cáu ghét mà sinh sôi nảy nở, nếu nói không đúng thì sẽ chịu phạt một bàn hoành thánh.
Phật Ấn lại cho rằng con chấy thích rúc vào trong chăn nệm mà sinh trưởng, nếu nói sai thì chịu phạt một mâm lãnh đào, sau đó cả hai người đều ngấm ngầm nhờ Tô Đông Pha mách cho mình một tiếng. Đợi khi cả ba người đều có mặt, Tần Thiếu Du và Phật Ấn lại cãi nhau.
Tô Đông Pha cười nói:
- “Theo tôi thấy, các anh hai người đều nói chưa hoàn toàn đúng, đương nhiên là vì nhiều mỡ cáu ghét nên chăn nệm mới bị rách, thật là thích hợp cho lũ chấy sinh trưởng, nên ăn lãnh đào trước sau đó mới ăn hoành thánh chứ !”
(Giải Uẩn thiên)
Suy tư 21:
Chấy rận thì thích ở nơi những chỗ dơ bẩn, cho nên những ngừơi ăn ở mất vệ sinh thì trên người thường có chấy rận, chấy rận không phải tự nhiên mà sinh sôi nảy nở, nhưng nhờ hoàn cảnh môi trường dơ bẩn mà sinh tồn trên cơ thể, chỉ cần tắm rửa, ăn ở hợp vệ sinh ra diệt được nó, không đáng ngại cho lắm.
Chấy rận trong tâm hồn mới thật là đáng ngại, nó làm cho tâm hồn chúng ta bất an, nó làm cho cuộc sống của chúng ta trở nên hắc ám, rồi trở thành cơn bệnh trầm trọng hết thuốc chữa...
Nó chính là con chấy kiêu căng, con chấy tham ô, con chấy dâm ô; nó cũng là con chấy nói xấu người khác, con chấy vu oan giá hoạ cho tha nhân; những con chấy này thích ở trong những tâm hồn tội lỗi, những tâm hồn chỉ biết hưởng thụ vật chất thế gian mà coi thường đời sống siêu nhiên của mình, họ không muốn tẩy sạch chấy rận trong tâm hồn mình nơi bí tích Giải Tội để được sạch hơn trắng hơn...
Ăn lãnh đào trước hoặc ăn hoành thánh trước đều không quan trọng, quan trọng là vì chúng ta ăn ở dơ bẩn nên mới có rận chấy, đó là nguyên nhân có chấy rận.
Người sạch sẽ ngăn nắp là người sáng tối quét nhà thu dọn ngăn nắp, ngày nào cũng tắm rửa sạch sẽ; cũng vậy, người Ki-tô hữu yêu thích sự sạch sẽ của tâm hồn thì luôn trân trọng và thường xuyên đến với bí tích Giải Tội và bí tích Thánh Thể để làm đẹp tâm hồn và nâng cao giá trị cuộc sống của mình.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
-
-
08-29-2018, 08:05 AM
#1945
Re: MỖI NGÀY MỘT CÂU CHUYỆN
HOÀ ĐIỆU CỨU NGƯỜI
Có một ông quan nọ mời khách, bởi vì nhà bếp nấu bánh nướng chín sơ sơ nên ông quan nổi giận đánh nó và đem tống ngục, cách mấy ngày hôm sau, ông quan nọ lại bày tiệc thết khách.
Có hai người khách muốn cứu anh nhà bếp, một người bèn giả làm thầy tướng số, người kia giả làm ông lão mời thầy tướng số coi giùm vận mạng trong lúc dự tiệc.
Thầy tướng số hỏi trước:
- “Tôn lão thuộc năm canh giáp nào ?”
Ông lão nọ cố ý nói lớn tiếng:
- “Sinh năm bính.”
Thầy tướng số lên tiếng nói liền liền:
- ”Không được, không được.”
Ông lão giả bộ làm mặt không vui hỏi:
- “Mới nói một năm, giờ lại không ngày tháng, sao bây giờ lại nói không được chứ ?”
Thầy tướng số nói:
- “Hôm qua sinh năm giáp còn ở trong ngục chưa được thả, huống gì anh “sinh năm bính” chứ ?”
Những khách được mời đều cười ha ha, ông quan cũng lĩnh ngộ được ý nghĩa, thế là tha cho tên đầu bếp khỏi ngồi tù.
(Giải Uẩn thiên)
Suy tư 22:
Thời đại nào chức quyền cũng đều khiến cho con người ta trở thành người độc đoán, kiêu căng và có khi trở thành kẻ vô lương tâm.
Chức quyền của người đời đa phần là để hưởng thụ và thống trị, còn chức quyền của Giáo Hội Công Giáo là để phục vụ và hy sinh, bởi vì chính Đức Chúa Giê-su đã nói và đã làm như thế khi xuống thế cứu chuộc nhân loại.
Linh mục là một thánh chức được Thiên Chúa thiết lập vì phần rỗi linh hồn của con người, chứ không phải là một công chức do loài người thiết lập vì nhu cầu trật tự thống trị của con người, cho nên cách hành xử thánh chức linh mục cũng khác biệt với cách làm việc kiểu công chức của người đời :
- Linh mục thì phục vụ tha nhân chứ không để tha nhân phục vụ mình; là yêu thương đi tìm con chiên lạc chứ không đợi con chiên lạc tìm đến mình trước; là an ủi và chữa lành vết thương tâm hồn của anh chị em, chứ không nạt nộ hống hách và ngăm đe.
- Linh mục là một thánh chức cho nên cách hành xử cũng phải thánh thiện, mà cái thánh thiện này được bộc lộ rõ nét nhất nơi con người của các ngài, đó chính là sự yêu thương, khiêm tốn, nhẫn nại và quảng đại.
Tên đầy tớ bị bỏ tù vì một tội không đáng gì, đó là cách hành xử quyền của người đời vì không yêu thương. Ngược lại, đối với các linh mục của Giáo Hội Công Giáo thì tội nhân được hớn hở vui mừng sau khi tiếp xúc với linh mục; giáo dân yêu thương và cộng tác với cha sở, đó chính là kết quả cách hành xử thánh chức của linh mục là yêu thương, khiêm tốn, nhẫn nại và quảng đại vậy.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
-
-
08-29-2018, 08:12 AM
#1946
Re: MỖI NGÀY MỘT CÂU CHUYỆN
CÁI MẶT NHƯ VỎ MĂNG
Ông thầy thuốc và ông thầy bói thường hay uống rượu nơi quán, có một ông già thường tông cửa vào ăn không trả tiền, thầy thuốc và thầy bói ghét ông ta thấu xương.
Một hôm, thầy thuốc và thầy bói cùng nhau uống rượu rất vui vẻ thì ông già ấy lại tông cửa đi vào, vừa ngồi xuống liền uống một ly, thầy thuốc thầm cười nhạo ông già một hồi bèn nói:
- “Mỗi người chúng ta ra một câu đối”, nói xong thì tranh nói trước: “Trời có sao nam của trời, đất có da xương của đất, hai mươi bốn mùi lưu manh chất chứa trong lòng, muốn thêm cũng được, muốn diệt cũng được.”
Thày bói nói:
- “Trời có thiên văn, đất có địa lý, trong nhị thập bách, ba mệnh cũng thông, năm tinh cũng thông.”
Ông già ăn mà không trả tiền không một chút lép vế, lập tức nói:
- “Trời không sinh người không lộc, đất không sinh cây cỏ vô danh, hai mươi bốn tầng cái mặt vỏ măng, lột một tầng lại một tầng”.
(Giải Uẩn thiên)
Suy tư :
Người ta thường nói “đẹp trai không bằng chai mặt”, chai mặt tức là trơ trẽn không biết xấu hổ, mà người chai mặt thì cũng giống như người trơ trẽn, họ không biết gượng khi vu oan giá hoạ cho người khác, họ không biết xấu hổ khi làm điều sai trái, họ không biết hối hận khi lỡ phạm tội...
Cái mặt đã chai từng lớp như vỏ măng tre, nhưng vỏ măng tre càng lột thì càng nõn nà đẹp mắt, còn cái mặt chai lì thì càng lột càng xơ cứng, càng lột càng trơ trẽn và cuối cùng thì đem bỏ vào trong thùng rác sau nhà.
Trong Giáo Hội Công Giáo cũng có rất nhiều thánh nhân trước khi trở thành thánh thì “cái mặt chai như vỏ măng tre”, chẳng hạn như là thánh Phê-rô chai mặt khi chối thầy, thánh nữ Ma-ri-a Ma-da-le-na làm kỹ nữ nổi tiếng đến chai mặt, thánh Phao-lô chai mặt bắt hại đạo mới của Chúa, thánh Au-gút-ti-nô mê đắm đến chai mặt trong hoan lạc dục vọng thế gian, và có rất nhiều vị thánh khác đã từng chai mặt sống trong tội lỗi, nhưng các ngài đã biết cậy vào ơn Chúa và dùng Lời Chúa để lột đi tất cả lớp vỏ măng chai lì ấy, và rồi trở nên đẹp đẽ tốt lành xứng đáng cho chúng ta noi gương.
Lột vỏ măng không phải chỉ lột một tầng là sạch đẹp, nhưng phải lột nhiều tầng lớp, cũng vậy đời sống tâm linh không phải chỉ “lột một tầng” –hối cải- rồi thôi, nhưng cần phải lột nhiều lần trong cuộc sống bằng cách thực hành Lời Chúa và siêng năng đón nhận các bí tích của Ngài.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
-
-
08-29-2018, 08:17 AM
#1947
Re: MỖI NGÀY MỘT CÂU CHUYỆN
CHỮ GỪNG GIỐNG CÁI THÁP
Thái uý Đảng muốn viết chữ “gừng” ( 薑 ) , bèn hỏi quan chép sử là phải viết như thế nào ?
Quan thái sử nói cho ông ta viết ra nét (chữ Hán), thái uý Đảng viết lui viết tới chữ “nhất” ( 壹 ) thành ba chữ chồng lên nhau, sau khi tỉ mỉ ngắm “tác phẩm” của mình thì cảm thấy không giống chữ gừng, bèn chửi quan chép sử:
- “Tại sao mày lại dối tao, đây mà chữ “gừng” sao, nhất định đây là một cái tháp.”
(Giản Uẩn thiên)
Suy tư :
Thời xưa cũng như thời nay có những cấp trên...không biết chữ, không biết chữ mà làm quan thì có hai lý do sau đây: một là dùng tiền lo lót gọi là hối lộ, hai là có công với nhà nước hoặc với tổ chức nên được cất nhắc lên làm quan, những vị quan này không trước thì sau cũng sẽ làm hại đất nước, hách dịch với thuộc hạ khúm núm nịnh nọt cấp trên, những vị quan này dứt khoát là làm ăn thua lỗ, đánh đâu thua đó, và dứt khoát bị sa thải vì không làm việc được và vì không biết...viết chữ.
Ở đời mà đã như thế thì huống chi trong đạo, linh mục nào cũng tốt nghiệp thần học và triết học, nhưng hơn nhau ở chỗ biết lợi dụng hoàn cảnh để học hỏi thêm và trau dồi đức tính thêm.
Linh mục nào cũng có thể làm cha sở, nhưng cha sở này thì tiếng lành đồn xa, còn cha sở kia thì tiếng xấu đồn...cũng xa, tại sao vậy ? Thưa là vì một người thì biết học, và người kia thì chỉ biết khảo hạch người khác mà không học, mà đã không học thì làm sao mà khảo hạch người khác được, thế là quỷ kiêu ngạo xâm nhập vào tâm hồn họ.
Linh mục nào thích khảo hạch người khác là luôn bắt giáo dân làm theo ý mình, luôn chê bai giáo dân là không biết gì, là luôn độc tôn ỷ lại chức thánh của mình, cho nên trăm sự dữ phát sinh và thế là tiếng vào tiếng ra làm cho giáo xứ mất đoàn kết.
Linh mục nào biết học là người khiêm tốn hỏi giáo dân những điều mình chưa biết chưa quen, chưa biết, là vui vẻ nhờ giáo dân chỉ giáo cho mình những quan lệ của địa phương, do đó mà tiếng lành đồn xa: cha sở của chúng tôi rất khiêm tốn, mà khiêm tốn cũng đồng nghĩa với dễ thương vậy.
Tạ ơn Chúa và hạnh phúc thay khi giáo xứ có một cha sở như vậy.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
-
-
08-29-2018, 08:26 AM
#1948
Re: MỖI NGÀY MỘT CÂU CHUYỆN
BAN, ĐỊCH CƯỜI NHAU
Lưu Ban (攽) cười nhạo Vương Địch (覿):
- “Tại sao anh thấy bạn là bán ?” (1)
Vương Địch cũng rất tinh anh thông minh, vừa nghe liền biết bị nhạo, bèn trề môi nhạo lại nói:
- “Bán anh thì giá được mấy đồng xu ?” (2)
(Giải Uẩn thiên)
Suy tư :
Bán đứng anh em bè bạn là chuyện có thật trong mọi thời đại chứ không phải là chuyện đùa giỡn cho vui.
Có người bán đứng anh em vì tranh giành quyền lợi, có người bán đứng bạn bè vì hám danh, có người bán đứng người yêu vì ham tình mới ham vật chất, có người bán đứng cả bố mẹ vì ham địa vị... Tất cả những cái “bán đứng” này đều là trọng tội, vì nơi họ không có tình yêu của Thiên Chúa cũng như tình yêu thương đồng loại.
Nhưng cái tội “bán đứng” to lớn nhất chính là bán đứng lương tâm của mình cho ma quỷ, bán đứng lương tâm tức là bán Chúa vậy.
Người đời đã chê bai Giu-đa Ít-ca-ri-ốt vì ông ta bán đứng thầy mình là Đức Chúa Giê-su ba mươi đồng bạc, người ta cũng đã cười những người bán đứng đồng nghiệp của mình để trèo lên chức vị cao, chúng ta cũng thấy người này bán đứng bạn mình vì chút quyền lợi nhỏ.v.v... nhưng người ta càng cười hơn nữa khi chúng ta bán đứng Chúa của mình trong những cuộc chơi bời trác táng, trong những âm mưu làm ăn phi pháp, trong những cáo gian chứng dối...
(1) 覿là “địch” do 2 chữ thấy”見” và chữ bán ”賣” ghép lại mà thành, Lưu Ban chơi chữ: thấy bạn là bán…
(2) 攽là “ban” do 2 chữ phân “分” nghĩa là suất và chữ văn “文” cũng có nghĩa là đồng, ghép lại mà thành, Vương Địch chơi chữ: bán anh thì được mấy đồng xu…
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb
-
-
08-29-2018, 08:32 AM
#1949
Re: MỖI NGÀY MỘT CÂU CHUYỆN
LỜI CAN NGĂN KHÉO
Giữa năm Vĩnh Huy đời nhà Đường, đại phu gián nghị là Cốc Na Luật cùng với vua Cao Tông đi săn ngoài thành, trên đường đi thì bị mưa nên dừng lại, Cao Tông hỏi:
- “Dùng cách nào để có thể làm cho áo mưa không dính một chút nước mưa ?”
Cốc Na Luật nói:
- “Bẩm có ạ ! Dùng ngói che lên thì không bị ứơt !”
Lời nói đầy hàm ý là để khuyên Cao Tông ở nhà mà chăm lo việc triều chính đừng đi săn nữa. Vua Cao Tông hiểu được ý nghĩa, khen thưởng cho Cốc Na Luật hai trăm xấp tơ lụa.
(Giải Uẩn thiên)
Suy tư 26:
Trong cuộc sống không ai mà không có sai lầm: sai lầm trong lời nói, sai lầm trong hành động, sai lầm trong tư tưởng, tất cả những sai lầm này –xét cho cùng- cũng chỉ là những sai lầm “phổ thông” không có gì đáng sợ, bởi vì nó thuộc phạm vi “yếu đuối” của con người.
Cái sai lầm đáng sợ chính là biết mình sai mà không sửa đổi, biết mình sai mà không nghe lời người khuyên bảo hoặc lời can ngăn của người khác, đây không còn thuộc phạm vi “yếu đuối” nữa, mà là thuộc bản chất “kiêu ngạo cố hữu” của mình.
Một nhà vua anh minh là người biết nghe lời can gián của cận thần, một bề trên sáng suốt là người biết lắng nghe ý kiến của mọi người, nhưng một vị thánh là người vui vẻ và khiêm tốn nhận ra cái sai của mình để mà sửa đổi khi người khác chỉ cho.
Có rất nhiều người biết nghe lời can gián, nhưng cũng có rất ít người thật lòng khiêm tốn sửa đổi khuyết điểm của mình khi nghe lời can gián của người khác.
Nên thánh là ở đó vậy.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
-
The Following User Says Thank You to THANHLOAN For This Useful Post:
-
08-29-2018, 08:33 AM
#1950
Re: MỖI NGÀY MỘT CÂU CHUYỆN
ĐÀO KÉP TUỒNG NHẠO QUAN
Có một ông quan lúc còn làm tổng đốc của tướng sĩ, thì tự ý sai quan và lính ở trong trại về làm nhà riêng cho mình.
Đào kép tuồng biết được liền đóng vai làm hai thư sinh, một người lớn tiếng ngâm trước:
- “Sáu ngàn quân tan rã, nước Sở lớn tiếng ca”.
Người thứ hai cũng lớn tiếng ngâm rằng:
- ”Tám ngàn quân tan rã, nước Sở lớn tiếng ca”.
Cả hai người vì sáu ngàn, tám ngàn mà tranh cãi nhau, không ai muốn mình thua, cuối cùng họ chậm chậm giải thích, nói:
- “Các ngài đều không biết đó thôi, hai ngàn ấy không phải ở nhà để làm nhà sao ? Làm gì có ở trong doanh trại ?”
(Giải Uẩn thiên)
Suy tư :
Thời nào cũng có những ông quan lợi dụng chức vụ của mình để lấy của công làm của riêng; thời nào cũng có những ông quan lấy cái oai của mình để bắt người dưới phục dịch mình hoặc gia đình mình; có những ông quan chơi “hách” hơn dành riêng một hai anh lính ở hẳn trong nhà mình để lái xe đưa bà quan đi chợ, đi thẩm mỹ viện, đi coi bói, đi coi phim và làm những việc vặt như một tên đầy tớ.
Có những giáo dân làm việc cho nhà Chúa nhưng lợi dụng công việc của mình để lấy đồ của nhà Chúa đi bán kiếm tiền nhậu chơi; có những giáo dân lợi dụng sự thân cận với quan lớn của thế quyền để chèn ép cha sở, lấn chiếm đất đai của nhà thờ làm của riêng mình...
Người đời càng có chức quyền thì càng thấy ông Trời nhỏ lại, cho nên họ “coi trời bằng vung” và tác oai tác quái với mọi người, trái lại, người Ki-tô hữu mà có chức quyền thì họ coi “ông trời” -là Thiên Chúa- càng ngày càng vĩ đại và nhân từ, là Đấng đã chia sẻ quyền hành cho họ để họ thay mặt Ngài mà phục vụ tha nhân như chính mình Ngài vậy.
Tất cả mọi quyền hành ở trên thế gian đều bởi Thiên Chúa mà có, cho nên chính Ngài, chứ không ai khác, sẽ kết án hoặc chúc lành về những hành vi mà người có chức quyền đã làm đối với tha nhân.
Vinh dự thay và cũng đáng sợ thay người có chức quyền !
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csj b.
-
The Following 2 Users Say Thank You to THANHLOAN For This Useful Post:
Kiến Hôi (09-10-2018), vdt (09-05-2018)
Tags for this Thread
Posting Permissions
- You may not post new threads
- You may not post replies
- You may not post attachments
- You may not edit your posts
-
Forum Rules