Kiếp nhân sinh !
Cõi thế gian có lắm cảnh u buồn
Đừng cứ nghĩ bản thân mình trên hết
Có chói sáng thì rồi ra cũng chết
Chẳng đáng là gì…cái kiếp nhân sinh.
Tú_Yên
(14-10-2016)
Kiếp nhân sinh !
Cõi thế gian có lắm cảnh u buồn
Đừng cứ nghĩ bản thân mình trên hết
Có chói sáng thì rồi ra cũng chết
Chẳng đáng là gì…cái kiếp nhân sinh.
Tú_Yên
(14-10-2016)
hoangthymaithao (01-18-2018)
Bên góc luân hồi
Lãng đãng trên cao – mây màu nguyên thủy
Khúc Cổ Cầm vạn kỷ mãi ngân nga
Dải Ngân hà xa tít tắp – xa
Trời bất tận – núi bao la vách núi.
Cứ ngỡ trẻ mà Sao nghìn vạn tuổi
Tưởng rằng già, nhưng nông nổi – vẫn trăng
Thoáng trên cao nghiêng nghiêng bóng chị hằng
Gần dưới đất – đất lặng thầm cùng đất.
Chỉ là thế mà nhân sinh tất bật
Chỉ vậy mà lại cao ngất đa đoan
Dăm ba điều mơ ước cứ lụi tàn
Mong đi hết nẻo trần hoàn mệt mỏi.
Nhìn trời rộng – lòng âm thầm tự hỏi
“Kiếp con người là sáng_tối – phải không ?
Bước chân đời bao thuở hết long đong ?
Khi cuộc thế chỉ: được…không…có thể…?”
Mãn nguyệt
Tàn phong
Nhân hòa dâu bể
Bên góc luân hồi…kể lể chuyện xưa, sau.
Tú_Yên
(24-10-2016)
hoangthymaithao (01-18-2018), vdt (12-08-2016)
Khe khẽ thu đi
Khi thời gian qua vội vã
Là bấy mùa thu cứ trôi
Bao nhiêu hạt mưa hối hả
Tung tăng rơi giữa chừng trời
Là đêm ru ngày ươm mộng
Dệt thành bao khúc nhạc thơ
Là tôi mong điều giản dị
Một đời cùng với niềm mơ…
Giấc mơ một đời nguyên vẹn
Bên thềm khe khẽ thu đi
Nghe lòng miên man lay động
Liu riu tiếng gió thầm thì.
Tú_Yên
(02-11-2016)
hoangthymaithao (01-18-2018), saorơi (09-28-2017)
Vẽ…
Bâng khuâng vẽ giấc mộng thường
Vẽ cơn nắng Hạ
vẽ buồn ngày mưa
Lưng trời hạt nước lưa thưa
Mây bay
gió quyện
…có vừa tương tư ?
Mông lung một thoáng hình như…
Hình như người đã biệt mù trời xa.
Bâng khuâng ta vẽ chính ta
Thấy dăm sợi tóc đã ngà màu sương
Lắt lay giọt nến đêm trường
Có soi sáng được con đường chông chênh ?
Lặng buồn vẽ nốt dòng tên
Gọi lên cho nhớ (đừng quên chính mình).
Tú_Yên
(30-10-2017)
hoangthymaithao (01-18-2018)
Cảm ơn TY đã lưu lại bài họa thật hay !
Cố nối gót TY, nhưng "Vẽ..." nhắm mình làm không xong. Đành "Mơ..." vậy !
Mơ…
Mơ hoang lạc cõi vô thường
Mơ say dáng Hạ
mơ vờn hạt mưa
Trăng khuya bầu bạn Sao thưa
Phó vàn câu nguyện (vẫn thừa niềm tư)
Ơ kìa… ngộ nhỡ ví như
Ví như nghiệp dĩ – thiềm thừ nào xa !
Mơ hồ lữ thứ mình ta
Dòng tơ (điếm cỏ), quan hà (đầu sương)
Dế, giun – trăn trở canh trường
Liêu xiêu nguyệt quế, nghê thường chông chênh !
Miên trường mơ giấc không tên
Mơ con bướm trắng (đừng quên Ta_Mình).
TiCa
Oct 30, 2017
___________
hoangthymaithao (01-18-2018), Tú_Yên (11-01-2017)
Cám ơn anh TiCa đã lưu lại bài họa hay.
TY rất thích bài thơ nầy.
Với 4 từ kết “...đừng quên Ta_Mình”
Có chút gì đó rất thơ (giống như một lời nhắn nhủ hay từa tựa một tiếng dặn dò...)
TY xin mượn 4 từ nầy để viết tiếp cùng anh TC.
Cũng chỉ là thơ – nhưng đôi khi lại trang trải nhiều điều...
Có lẽ chính vì vậy mà mình không thể nào buông bút được.
Anh TC thấy có đúng không?
Ví dầu…
Em là gió
Anh là mây
Cùng nhau bay giữa trời đầy nắng chan
Vượt bao sông, suối, đại ngàn
Miên man dạo khúc…tình tang bên đời.
Anh như biển rộng trùng khơi
Em như ghềnh đá chơi vơi đứng nhìn…
Nhìn hoàng hôn
Đợi bình minh
Đợi con sóng vỗ…thình lình – rồi xa
Nếu anh là ánh trăng ngà
Thì em là lá vàng sa trước thềm
Hay làm tiếng gió ru êm
Cho thơ ghép nhạc – ngọt mềm lời ca
…
Ví dầu…
“Mình” có gặp “Ta”
“Đừng quên” câu_chữ hôm qua – dịu dàng.
Tú_Yên
(01-11-2017)
hoangthymaithao (01-18-2018)
Nhận được tấm ảnh hai con Huy, Duy chúc mừng SN Mẹ. TiCa chung vui dùng liền.
Last edited by TiCa; 03-01-2018 at 01:08 PM.
hoangthymaithao (03-09-2018)
Vu vơ
Bên sân xao xác lá vàng
Vu vơ một thoáng…dịu dàng – mênh mông
Chẳng là cái lạnh chiều Đông
Mà nghe như tiếng hư không gọi mình.
Tú_Yên
(09-12-2017)
hoangthymaithao (04-24-2018)
Thương lắm – Trà Vinh
Mộc mạc, yên bình
Kia…góc phố quê tôi
Không nhung gấm
không màu son, sắc phấn
Nhưng mãi trong tim tình người luôn nồng thắm
Trọn vẹn một đời
…thương lắm – Trà Vinh ơi!
Tú_Yên
(17-12-2017)
hoangthymaithao (04-24-2018)