Welcome to Một Góc Phố - Chúc các Bạn mọi chuyện vui vẻ & như ý ...
Results 1 to 5 of 5

Thread: Chuyện Cổ Tích Xanh

  1. #1
    Join Date
    Apr 2011
    Posts
    2,431
    Thanks
    5,623
    Thanked 6,168 Times in 2,196 Posts

    Default Chuyện Cổ Tích Xanh




    Duyên Con Gái



    Từ những năm tiểu học, cô học chung với một thằng bạn tên Tứ. Bấy giờ cô còn nhớ Ba mẹ cô nói hắn là con cưng, con cầu tự nên mới đặt tên có nghĩa là trời ban cho... Ông bà Thăng là những người có danh phận trong thành phố. Bà Thăng hiếm hoi không sanh được con nên ông cưới thêm một người vợ, mọi người gọi là cô Thăng. Cô sanh được cho ông bà hai người con, nhưng con cái vẫn gọi mẹ ruột mình bằng cô....
    Ông bà Thăng quen khá thân với Ba Mẹ cô. O Ấm vẫn thường hay qua chơi với cô Thăng. Những ngày nghỉ học, có khi cô theo O qua nhà hắn, lúc O và cô Thăng ngồi bên hàng hiên chuyện vãn thì cô hay đi thơ thẩn trong vườn, nhìn hết gốc cây này đến chậu cảnh kia.

    Tứ tánh tình hiền lành, nhưng tướng tá bự con nên cũng thuộc hạng ngầu trong lớp, ít ra cũng lịch sự với con gái, không theo phá phách đám nữ sinh như bọn thằng Tiến đầu bự hay thằng Nhân cà chớn.
    Cô có chơi thân với hắn hơn những đứa con trai khác trong lớp đâu, vậy mà các đấng cha mẹ thì nghĩ rằng cô có cảm tình đặc biệt với hắn!
    Khổ thân cô, chỉ vì một lần cũng theo O Ấm qua chơi, cô bày đặt khen cái nhà lớn quá, còn thòng thêm một câu, ước gì con được ở trong nhà này...
    Mà căn nhà đẹp thiệt, cô vẫn nhớ từ ngoài đường vào nhà, cô đi qua sân đá lát gạch đỏ dài như vô tận, hai bên tường trồng đầy cây cối, nào hoa hồng hoa sứ đủ màu sắc, và những cây cảnh được cắt tỉa thật đẹp mắt....
    Vô đến trong nhà, cô phải cởi dép để đi trên những tấm gạch bông mát rượi...
    Thời đó nhà cô có cửa hàng buôn bán nên lúc nào cũng đông đảo ồn ào như vỡ chợ. Bởi vậy, mỗi khi đến nhà Tứ, cô mê cái vẻ yên tĩnh của vườn cây và ngôi nhà sang trọng, rộng mênh mông với nhiều phòng ngóc ngách mà một mình, cô dám bị đi lạc như chơi .

    Những năm trung học cô vẫn chung lớp với ngần ấy bạn bè....
    Trong lớp cô có nhiều người đẹp lắm, hắn mà lỡ dại có tình ý với cô thì kể cũng lạ…
    Như nhỏ Nga, mới 16 tuổi mà đẹp lồ lộ, dáng dấp sang trọng như một mệnh phụ, bởi vậy đường học vấn bị rối loạn vì cây si trồng tưới xượi, không hàng lối... Cô cứ nhớ mỗi lần Nga rủ cô đi phố thì cứ y như là ra đầu đường, đã có một anh đứng chờ. Rồi thì anh tà tà đi theo hai đứa, chuyện trò đá qua đánh về với Nga, cô tự động biến thành chiếc bóng tàng hình… Cô ghét ghê và giận bạn nữa. Chẳng thà Nga nói trước với cô để cô lặn mất khi ra tới đầu đường thì tốt hơn, và hồn ai nầy giữ, đằng này con bạn lừa cô, làm bình phong khi ra đường… cô hết thèm đi phố với nó. Thế rồi Nga cũng bỏ bạn bè lên xe hoa về nhà chồng rất sớm.
    Xây qua chơi với bọn Diễm và Thu, thì ôi thôi, chúng nó cuối tuần nào cũng đi nhảy đầm ở nhà mấy ông thầy. Muốn rủ rê cô đi chơi cùng, cô chần chờ chưa quyết định. Một buổi chiều thứ sáu, lúc bài tập được trả về, cô thấy một tấm thiệp kèm theo trong vở, thầy dạy Toán Mathieu mời cô đi party tối thứ bảy.
    Ngạc nhiên mà chẳng mảy may vui mừng.
    Cô hơi lo lắng không biết phải trả lời làm sao, nhưng rồi cũng lấy hết can đảm, cầm tấm thiệp lên cám ơn và trả lại cho thầy cuối giờ mà phập phồng thầy sẽ trù ếm mình suốt năm học còn lại. Nhưng rồi sự cố cũng qua đi nhẹ nhàng. Ai vui chơi thì cứ vui chơi tiếp, phần cô, kính sư…viễn chi.

    Cô học trường Tây, cô thấy có vài đứa bạn còn tây hơn cả dân Tây trong trường. Nhưng phần đông bạn bè cô chơi thì làng nhàng giống cô, nghĩa là ăn mặc theo kiểu đợt sóng mới nhưng chưa đứa nào có bạn trai, học hành cũng siêng năng, thường ngoan hiền, còn biết vâng lời bố mẹ.

    Đến năm cuối cùng, ngày có kết quả kỳ thi tú tài toàn phần, thấy tên mình trên bảng, cô mừng hết lớn, kéo bạn bè đi ăn khao đến tối mịt mới về nhà.
    Mới ló mặt vào, Ba mẹ còn ngồi ở salon, gọi cô lại...
    - Con Ti, cô Thăng mới ghé thăm ba mẹ, nói con với thằng Tứ lâu nay thích nhau, ông bà muốn xin đi hỏi con, rồi cho hai đứa đi du học, con nghĩ sao?
    - Hả ??? con thích hắn hồi nào ???
    - Ba có biết đâu, nghe cô Thăng nói vậy !

    Cô tức giận muốn xì khói ra lỗ tai, chực chạy sang kiếm thằng bạn để ...mắng. May thời ba mẹ bắt ngồi xuống, hỏi rõ ngọn ngành...cô cũng bớt giận vì nghĩ ra chưa chắc anh bạn trong lớp cô biết ý định của ba mẹ anh. Nói phải tội, học chung mà nhiều ngày không nói với nhau một tiếng nữa, vậy mà cũng bị gán cho ''tội'' thích nhau...Thiệt tội cho hắn, mà cũng tội nghiệp cho cô nữa, mất duyên con người ta !!!

    Những năm sau đó, mỗi lần nhớ chuyện cũ, cô vẫn còn giận hắn chút chút...cô chẳng nhớ chính xác Ba mẹ cô trả lời với nhà người ta ra làm sao, chắc đại khái con gái tui còn nhỏ....

    Và rồi cô không gặp hắn cho đến khi cô vào Saigon....
    Lúc cô học Nha 1, thì hắn vừa xong Y 2, dạo đó cô có tới mấy cây si bên Y...nhưng cô sắp có kép bên KH nên cô chẳng để mắt đến anh nào....
    Thằng bạn của cô vẫn hiền khô như ngày nào, và lần này gặp lại, cô quên mất chuyện cũ, bạn bè tay bắt mặt mừng... hắn đen đủi hơn vì mới vừa đi mấy tháng hè ở quân trường nên trông bớt công tử bột.
    Hắn sốt sắng đem sách vở năm thứ nhất cho cô mượn, thuở đó năm thứ nhất Y Nha có nhiều môn học chung.
    À, mà hắn có buông lời tán tỉnh cô bao giờ đâu?

    oOo

    Dạo này, cô thường thấy tên hắn o­nline trên Yahoo sáng chiều.... nhưng cô chẳng liên lạc với ai cả...

    Nghĩ đến chuyện xưa, cha mẹ sắp đặt bậy bạ, chẳng hỏi ý con cái, may sao cô không đi mắng bạn lần đó....nếu không thì đã mất một người bạn rồi....

    Còn cho cô thêm một bài học ''mở miệng mắc quai'', nhớ nhé…

    Chắc hắn cũng sắp về hưu như cô nên rảnh rổi, ngồi gác máy hơi nhiều…

    Áo Vàng

    (trong tuyển tập Chuyện Cổ Tích Xanh)
    http://motgocpho.com/forums/image.php?u=2107&type=sigpic&dateline=1327497325

  2. #2
    Join Date
    Apr 2011
    Posts
    2,431
    Thanks
    5,623
    Thanked 6,168 Times in 2,196 Posts

    Default Re: Chuyện Cổ Tích Xanh

    người con gái mặc áo pull vàng


    H
    ôm nay là sinh nhật của cô...trên giấy tờ.

    Nhưng đối với cô, ngày này còn quan trọng hơn ngày cô sinh ra đời thật sự nữa...nó bắt đầu một chuyện tình đẹp như mơ và thắm thiết như thơ...(nhưng đừng quên đây vẫn là chuyện cổ tích thôi đó nhe)

    Năm 19.. lâu lắm rồi, anh đón cô đi ăn một nhà hàng Pháp dưới Phố Cũ, cùng với Thành, người bạn thân của anh. Hôm nay, anh muốn tổ chức mừng sinh nhật cô, một mình với anh thôi, nhưng không dám chắc cô nhận lời nên qua điện thoại, anh rủ rê rất tự nhiên, như những lần đi chơi khác...có cả ba đứa ...


    Ba đứa, từ mấy tháng qua, đi đâu cũng có nhau. Thành, bạn thân anh đó, có giọng nói êm ái và rất bắc kỳ, anh người nam, nhưng vì ngồi giữa hai người nói giọng bắc, anh chắc cũng ảnh hưởng và phát âm tên cô theo giọng Bắc, nghe rất buồn cười nhưng vui vui tai...
    Hình như hai ông không có bạn gái nên rất là ..hưỡn, đã ra trường và có công ăn việc làm nên cuối tuần nào cũng rủ rê cô với đầy đủ chương trình du hí, cô ham vui, có người kiếm chuyện cho đi chơi...tại sao không...


    Phố Cũ có những con đường rất hẹp, và những ngõ cụt tối tăm. Đang là mùa đông, đường sá vắng vẻ chứ không nhộn nhịp như những ngày hè, với du khách đầy đường, vì đây cũng là một trong những tụ điểm của thành phố.
    Nhưng khi bước vào trong quán, không khí ấm cúng làm mình quên hẳn cái lạnh bên ngoài đang khoảng 20 độ âm.

    Bữa ăn tối kéo dài cả ba tiếng đồng hồ, cô tiếp viên người pháp lich sự, nhẹ nhàng nhưng làm việc rất là chậm rãi, đúng kiểu những nhà hàng thượng lưu. Thành gật gừ buồn ngủ sau một ngày làm việc mệt mỏi, nên anh hối nhà hàng cho món tráng miệng ra nhanh, vậy mà đến gần 11 giờ khuya cả bọn mới ra về.

    Thả Thành xuống nhà, anh rủ cô lên núi ngắm sao...Đi thì đi...
    Ngọn núi nhỏ nằm giữa thành phố, có bờ hồ để thả thuyền mùa hè, đổi thành sân trượt tuyết mùa đông, có đồi cỏ mênh mông cho mọi người tổ chức picnic những ngày cuối tuần, có những con đường nên thơ rợp lá phong mà mủa thu thi sĩ phải thẩn thờ...

    Cô không nhớ hôm đó trời có đủ trong để nhìn thấy sao hay không vì đang là mùa đông...cô nhớ mình mặc một chiếc áo pull màu vàng, màu cô thích nhất...
    Những chiếc xe đủ màu đủ kiểu đậu chen lấn dọc theo ven bờ, đầu xe hướng về một rừng đầy sao phía dưới chân núi.
    Thành phố dễ thương, êm đềm mà cô gửi gắm đời tị nạn, trong đêm tối trông rất ấm cúng và đẹp làm sao.
    Trời lạnh nên hai đứa ngồi lại trong xe, sưởi mở hết ga, anh nắm tay cô và xin phép hôn cô...Chao ơi, con người có vẻ hiền lành và ngay thẳng ghê vậy...

    Thật ra anh đã tỏ tình với cô mấy ngày trước đó rồi...

    Cô đang học năm thứ hai đại học. Mỗi tối thứ ba, có chương trình chửa răng cho nhau giữa các sinh viên, có thầy hướng dẫn. Cô được anh bạn VN học lớp trên, trám răng cho cô. Thời đó chỉ có 3 mạng đồng hương trong phân khoa.

    Từ hôm quen nhau ở buổi tiệc sinh nhật nhỏ bạn, cô để anh đưa về nhà, và từ đó anh đến thăm cô hầu như mỗi ngày...

    Anh biết cô phải làm lab rất trễ ở trường mỗi tối nên thường ghé vào đón cô về, dẫn cô đi ăn phở khuya...sau này cô thường đổ thừa anh, mỗi khi bị quở là nặng ký...bởi vì anh "nuôi" cô kỹ quá...

    Và hôm đó anh cũng lên trường đón cô về. Nhìn cái miệng méo vì thuốc tê, chắc tội nghiệp, nên chở cô xuống phố uống cà phê. Tiệm cà phê này nổi tiếng trong giới trẻ, nhất là sinh viên trường đại học gần đó, một thời anh đã là sinh viên.
    Căn phòng nhỏ xíu, không khí ồn ào vỡ chợ, khói thuốc mịt mù, kiếm một bàn trống không phải dễ...Giữa đám khách chen chúc chờ lấy bàn, anh và cô nói chuyện trời trăng...
    Anh hỏi thăm cô có tin tức gì của Qúi chưa..(cô có kể cho anh về đời sống sinh viên ở VN mấy năm cô học, anh du học từ lâu lắm rồi)...có một lúc nào đó, cô có nói về kép của cô còn kẹt lại ở quê nhà...

    Rồi bổng dưng đang húp miếng creme champignon, anh làm cô muốn nghẹn... Anh nói anh mến cô...anh hỏi mình có thể sortir không...trời ơi, rất bất ngờ nhưng cũng thấy vui vui trong lòng...
    Cô nhìn anh, khuôn mặt rất thật thà, hơi ngượng nghịu, đang chờ đợi câu trả lời của cô...Đúng là từ ngày quen nhau, cô chưa bao giờ nhìn anh kỹ như hôm nay...Anh không đẹp trai, nhưng nét mặt đều đặn, rất đàn ông, anh cao hơn cô một cái đầu, và anh rất gầy...cô thích đàn ông cao và gầy...

    Cô còn nhớ, câu trả lời của cô là “I like you, but I don't love you yet...”. Anh cười nhẹ, nói, sẽ chờ...với thời gian, anh mong cô sẽ yêu anh...

    Cười cười không trả lời, lúc này mà khoe với anh, hồi sáng chưa thay áo quần đi học, đã có người gọi phone từ xa về chúc sinh nhật rồi đấy.
    Thôi, phải biết học lịch sự tối thiểu là không làm người đối diện cụt hứng chứ...

    Anh đưa cô điếu Rothmans, nói hút thử vì biết cô lúc nào cũng chỉ hút Salem có mùi bạc hà.
    Cái chuyện hút thuốc lá của cô bắt đầu lúc vào đại học, ở trong nội trú có chị bạn, lớn hơn bọn nhóc cô vài tuổi, lúc đó mới bắt đầu tạo được tiếng tăm trong làng văn nghệ, truyện ngắn của chị được chọn đăng trên báo Văn, bọn cô ngẩn ngơ khâm phục...Chị đẹp liêu trai, ăn nói hấp dẫn, chắc trong đám con gái cũng có vài đứa mê chị...thuở học trò hay có những cái màn ngưỡng mộ đàn chị như thế...
    Những buổi tối rảnh rỗi trong cư xá, bọn cô bu lại quanh chị, bắt kể chuyện tình của chị, toàn là ngang trái, chị vừa nhả khói thuốc vừa uống rượu chát đỏ, mơ màng...vậy là cũng có vài đứa tò mò thử thuốc lá. Điếu thuốc đầu đời của cô đó, nhớ chị Hà vô cùng...
    Trong những năm 70, nhìn con trai với điếu thuốc trên tay mới là đàn ông. Đôi khi cô nhìn hai ông bạn với hai cách hút thuốc khác nhau, so sánh, xem tướng và thầm chấm điểm...
    Cô đang tê cả môi miệng, nên nói anh hút đi, cô ngửi khói thuốc là đủ rồi.


    Anh khôn khéo đi thăm cô một mình nhiều lần, lăng xăng lo lắng cho cô những chuyện nho nhỏ...
    Anh để ý thấy mấy tuần qua, cô nhờ Thành kiếm cho cô lời của bản nhạc Fernando, lúc đó đang phát sóng suốt ngày trên radio, bị cô nhắc hai lần, thế là ngay hôm sau anh trao tận tay cô bài hát với chữ viết nắn nót như những lá thư tình.

    Anh nói chuyện không rôm rã như Thành, nhưng chịu lắng nghe. Những lần đi chơi chung, lúc nào cũng có hai người nói và chỉ một người nghe. Cô, hình như thích người nghe cô nói hơn ...

    Anh chờ... Cứ từ từ mà chờ nghe anh...và đừng quên ...lắng nghe cô ...


    Áo Vàng


    (trong tuyển tập Chuyện Cổ Tích Xanh )
    Last edited by aovang; 08-29-2016 at 05:13 PM.
    http://motgocpho.com/forums/image.php?u=2107&type=sigpic&dateline=1327497325

  3. #3
    Join Date
    Apr 2011
    Posts
    2,431
    Thanks
    5,623
    Thanked 6,168 Times in 2,196 Posts

    Default Re: Chuyện Cổ Tích Xanh

    từ khi trăng là Nguyệt....


    Cho đến bây giờ, cả nhà đều gọi cô là út Ti. Nhưng cô đâu phải con út…sau cô còn có Dũng, rồi Hào, rồi em Nguyệt…

    Mẹ bị sẩy thai Hào, sau đó mẹ có bầu em Nguyệt. Em ra đời trong mùa Trung Thu nên ba mẹ đặt tên em là Thanh Nguyệt, như vậy cô có được hai lâu la để sai sửa trong nhà.

    Phải công nhận, trên cô là chị Năm, hiền khô, hai đứa em của cô cũng rất ngoan, chỉ có cô ở giữa, xếp sòng…
    Ngày đó cô cũng gần 6 tuổi rồi chứ còn nhỏ nhít gì nữa, vậy mà vẫn được làm con cưng…nhà có một tấm phản bằng gỗ vân gì cô không nhớ, mà mặt gỗ phẳng phiu bóng láng vì dùng qua nhiều năm, hình như ba mẹ lúc dọn nhà từ Huế vào Đà Nẵng đã chở theo. Những ngày hè, gió hây hây thổi, ba chị em nằm sắp hàng ngang trên phản mát rượi…bú sữa bình. Bình hết sữa, em Nguyệt nhỏ nhất mà lãnh phận sự đi cất bình, bà vú bế em xuống đất, tay ôm cả ba bình sữa đi chập chửng thấy thương…
    Chị Ti vẫn nằm vắt chân ngắm trời xanh xuyên qua giàn bông giấy nở hoa màu hồng thẩm … mới bây lớn đã biết làm tư lệnh chỉ huy rồi….hết ý kiến !!!

    Thuở đó ba mẹ làm ăn bận rộn lắm, ba có hãng thầu bốc hàng cho những thương thuyền lớn từ ngoại quốc cập bến Đà Nẵng, mẹ cô lo kinh doanh hãng xe đò từ miền trung vào Sài Gòn và có cây xăng Shell ở trước nhà. Nhưng chắc ba mẹ yêu nhau lắm nên chịu khó sanh nhiều con thật….Hình như thời xưa, miễn có tiền thì không lo chuyện nuôi con.
    Trong nhà có đến mấy bà vú, cô cũng sắp vào lớp mẫu giáo mà bà vú của cô, gọi là mụ Xạ, vẫn còn ở đó chăm lo cho cô. Bà vú của Dũng, trong nhà gọi Bà Đội, người nhỏ thó, thêm cái lưng còng nên trông còn già hơn bà vú của cô. Chỉ có chị Hiên giữ em Nguyệt là trẻ măng, nhỏ hơn dì út Dung vài tuổi. Ở trong nhà, có hai anh con chú bác từ ngoài quê vào đi học trường Phan Châu Trinh. Cô nhớ anh Đãi hay phụ chị Hiên làm những việc nặng. Chị Hiên thường săn sóc trả lại bằng cách luộc khoai hay bắp mang cho anh ăn lúc anh thức khuya học thi tú tài…

    Nhưng cô nhớ ba mẹ cũng chơi với con cái rất nhiều. Những ngày chủ nhật, cả nhà chất lên chiếc Land Rover đi biển hay về Hội An ăn mì Hoành Thánh…Ba quay phim rồi đem về ráp nối, buổi tối ăn cơm xong thì cả nhà cùng các người giúp việc quây quần ngồi xem phim….ai cũng được làm tài tử nên mọi người nao nức trông chờ hình của mình hiện lên khung vải…đó là một trong những sinh hoạt của gia đình cô, vẫn luôn in đậm trong ký ức…

    Em Nguyệt nhỏ nhất nên được đóng phim nhiều hơn mọi người. Khuôn mặt tròn trịa như trăng rằm, dễ thương sao đâu, hơn hai tuổi đã biết làm dáng, đứng chống nạnh hay đưa tay vẩy vẩy lúc thấy Ba hướng ống kính về em…Em thường ưa mặc chiếc áo đầm hoa tím li ti có viền cổ màu tím than, thích nhón chân đi lúp xúp từng bước nhỏ như đang vũ ballet…

    Cô thường bày đủ trò cho các em chơi…

    Thuở đó nhà cô bán xăng, có bán luôn các vỏ bánh xe hơi nên nếu chơi trốn tìm, cô có rất nhiều chổ để trốn, hai nhóc còn nhỏ quá, đâu có thể nào leo vào đống vỏ bánh xe được, thế là kiếm tìm cô đến đỏ con mắt vẫn chẳng thấy cô đâu. Lúc nào cũng chờ đến các em mếu máo, cô mới bò ra…
    Mấy lần cô đem ‘ông Michelin’ cao lớn gấp đôi em, là hình nộm thổi phồng của hãng lốp xe hơi, để dọa em, lần nào em cũng sợ đến khóc thét. Thật ra cô thương hai em nhỏ lắm nhưng tánh cô rắn mắt, nên khoái chọc ghẹo người khác…Cô thường bị ba đánh đòn nhiều hơn các em là cũng vì vậy…

    Cô nhớ ngày Nguyệt ngã bệnh, chưa biết em bị bệnh gì, nhưng thấy Ba Mẹ âu sầu. Ba đã mời hết các bác sĩ nổi tiếng trong thành phố, nhưng không định được bệnh…Ba mẹ quyết định đem em vào bệnh viện Grall ở Saigon. Bác sĩ chẩn đoán em bị bệnh viêm màng não. Nghe ba mẹ kể em thường bị rút nước từ tủy xương sống để thử nghiệm, cô thương em xót xa…

    Thế là trong khoảnh khắc, cuộc sống gia đình cô bị xáo trộn. Mẹ bỏ hết công việc kinh doanh, vào chăm sóc cho em, ngủ lại nhà thương ngày này qua tháng nọ. Các chị em cô ở nhà với O Ấm, Ba ra vào SG hầu như mỗi tháng…Rồi đến lượt O vào thay thế Mẹ, trông nom em… Ngày xưa, chỉ là Méningite (bệnh viêm màng não)mà sao chửa trị khó khăn thế? Cô nhớ rằng Mẹ vắng nhà lâu lắm lắm…hình như qua một cái Tết…

    Hình như tiền bạc trong nhà cũng bắt đầu sa sút, vì chuyện làm ăn bị gián đoạn quá nhiều…

    Rồi cũng vào những ngày gần Tết, như khoảng thời gian này…Mẹ trở về….
    Mẹ về….một mình, không có em, không có Ba…
    Mẹ về, mặt mẹ buồn hiu hắt…

    Buổi tối Mẹ ngồi trên giường, mùng vén qua một bên, cô nghe Mẹ khóc, kể với các chị ngồi bao quanh mẹ, Ba vào Saigon thăm em và đi họp hội nghị Phòng Thương Mãi, mới tuần đầu tiên thì bị mất tích, đến nay, cả tháng trời, vẫn chưa có tin tức. Bổng nhiên bệnh tình của em trở nặng, rồi em qua đời, ngày rằm tháng chạp….Chú Thím cùng Mẹ lo chôn cất em ở nghĩa trang Đô Thành…

    Cô đứng nép vào tường, im lặng nghe chuyện. Nhìn mẹ sụt sùi, ánh đèn lù mù hắt xuống giường càng thấy mẹ gầy gò xanh xao thêm…
    Các chị khóc theo mẹ, sầu thảm…
    Cô cũng khóc nhiều nhưng nổi buồn chưa thấm vào đâu vì cô còn nhỏ quá….mới 9 tuổi đời…

    Cái Tết năm đó nhà cô đìu hiu chi lạ…

    Áo Vàng

    (trong tt Chuyện cổ tích Xanh )

    http://motgocpho.com/forums/image.php?u=2107&type=sigpic&dateline=1327497325

  4. #4
    Join Date
    Apr 2011
    Posts
    2,431
    Thanks
    5,623
    Thanked 6,168 Times in 2,196 Posts

    Default Re: Chuyện Cổ Tích Xanh

    Anh Ơi, Cùng Nhau Ta Vượt Biển



    Cái bụng bự thè lè làm cô đứng ngồi không thoải mái...hôm nay phải gặp một thân chủ đang bị sưng mặt vì sâu răng mà không chịu chửa, cả năm trời rồi, giờ này thì còn cứu cái răng gì nổi nữa, chắc phải nhổ đi thôi...nếu dư tiền và không sợ nha sĩ, bác đã đi lấy chỉ máu răng từ lâu rồi...thiệt là khổ cho bác mà cũng khổ cho cô...nhưng chịu thôi nhe, cô không đủ sức để cầm kềm hôm nay rồi đó.

    Đã lấy hai tuần nghỉ ngơi trước ngày sanh, phòng mạch có đồng nghiệp làm thế, nhưng chị thư ký réo cô vào, dòm dùm bác một tí...chị còn dọa, bác không chịu gặp ai khác, chờ cô thôi...nè, lỡ bác sưng húp đến con mắt là nguy...cô nói cứng, thì cho bác đi nhà thương...lầu bầu như thế nhưng rồi cô cũng bò ra phòng mạch, vì cô biết bác dám chờ cô thiệt chứ không phải nói chơi đâu - vừa yên tâm và còn đỡ tốn tiền nữa - muốn thảnh thơi sanh đẻ thì giải quyết lẹ cho rồi đi...bắt bác chờ đến hai tháng cũng tội nghiệp....

    ... - Xong rồi, bác chịu khó uống trụ sinh nhé, đau quá thì lại đây nhổ răng với cậu Vinh nghe bác...
    (coi vậy chứ răng không đau nữa chắc đến sang năm cô cũng chưa gặp bác lại đâu)

    Rồi cái ông khách nào ở ngoài phòng đợi ồn ào thế kia....
    - A…. anh Hoài, thùng gì mà bự vậy?
    - Chị dặn Hoài lúc nào có tôm hùm thì lấy cho chị một két đó.
    - Í dà! Tui sắp đi sanh nay mai, ăn sao hết đây? Cám ơn anh lắm lắm nhe…

    Cô nhìn cái thùng đầy tôm hùm còn ngọ nguậy mà hởi ơi….bình thường thì không sao, có người mua dùm cho giá rẻ, cô mừng hết lớn, kêu một tiếng, mấy chị em chạy qua, mỗi nhà chia vài con là hết vèo…
    Thôi để đó, tối tính sau.

    Chị thư ký lại gọi vào, có anh Bùi kiếm cô…
    - Anh Bùi ?...
    A…….anh Bùi !
    - Ti đó hả? Anh đang ở Trái Cam đây...ra uống julep...
    - Cái gì? Thiệt chơi? Anh qua hồi nào?
    - Mới vào đến thành phố…
    - Í da...lâu quá không gặp...anh... khỏe? Làm gì ở đây? Không phải đang du dương sao?
    - Thì anh đang honeymoon đây...
    - Í da...vui quá he...bữa trước nhận được thiệp của anh, gửi lời mừng rồi, có nhận được không?
    - Có, có, hôm nay giới thiệu người đẹp với Ti đây...
    - Ừa, anh về hotel há? Lấy phòng rồi gọi lại nhe, tối vợ chồng Ti đón anh chị đi ăn tối nha...

    Thằng nhỏ trong bụng bổng dưng kích cô một phát muốn ngã ngồi...trời đất ơi, đã 4 giờ chiều rồi, biết ông xã đang ở đâu...giờ này ổng bận lắm...không họp thì đi đánh golf với Karl, đằng nào cũng lẹ lẹ phone kiếm chàng cái đã...

    Anh cô hứa về đúng giờ để thù tiếp bạn của bà xã...cô yên tâm, trang điểm xum xoe đặng tối đi nhà hàng...mà sao cái bụng nó nặng chình chịch thế này...tới chiều tối cô oải quá, không biết có nên hồi chuyện ăn uống hay không, rồi nghĩ, mình mời khách mà bây giờ trốn, coi sao được...

    Chờ đến khi anh Bùi gọi lại thì cô đã leo lên ghế dài ngã lưng và không còn muốn đi đâu nữa...Đành xin lỗi anh chị, cô báo tin không chừng tối nay đi sanh...
    - Trời đất! Vậy thì tụi này lại nhà nhé...
    - No, no...không được anh ơi...nhà đang sửa...không có chổ tiếp khách nữa...

    Cô chẳng nói xạo đâu, năm đó cô mới mua thêm căn nhà sát vách nên sửa sang tùm lum, đã sắp xếp sau khi sanh về sẽ ở nhà Ngoại vài tháng trong lúc Ngoại qua Paris thăm chị Hai.

    - Vậy lúc nào gặp được nhau đây? Mai tụi anh sẽ rời khỏi đây rồi...
    - Thôi thăm anh qua phone vậy...cho Ti nói chuyện với chị đi....hello chị...

    Ông xã cười bắt quả tang cô,
    - Mình đang không đẹp, không muốn gặp chứ gì ???’
    - Đâu phải nà, mệt thiệt...

    Mà cũng đúng ha, chẳng nên gặp lúc ôm bầu như thế này thiệt. Mình còn thấy xấu ình, huống chi mấy kép cũ và các cây si ngày xưa, chắc sẽ ngậm ngùi....



    Cô đang ngon giấc, anh trở mình ôm vợ ...cái gì đây...cưng ơi, đái dầm há? Cô nhích người...ô, nước tuôn như suối nguồn...í, anh ơi, bể bọc nước....hu hu...
    Cả nhà nhoáng lên, con cái thức giấc vì mẹ la làng lớn quá...nhanh nhanh...phone bác sĩ ...gọi nhà thương...Ngoại ơi, trông dùm tụi nhỏ...cô Sáu, tôm hùm!! ăn dùm...nhắn Nội chị đi sanh đây nha...
    Tắm rửa thơm tho, mặc đồ đẹp, được anh đưa vào phòng bằng xe lăn....

    Bác sĩ sản khoa của cô đã chờ sẳn, hai lần sanh trước bà đều lo cho mẹ con cô vuông tròn, hôm nay bà phải đi tòa làm chứng cho một vụ kiện nên sửa soạn thăm nom cô xong, bà hứa hẹn sẽ về kịp để sanh cho cô....
    Í da...cô phải chờ nữa sao? Thằng cu có chịu chờ không đây? Đọc kinh, đọc kinh tiếp...

    Cô sanh con gái đầu lòng, thích ơi là thích. Cô may vá ,sắm sửa áo quần như cô may đồ cho búp bế ngày xưa...Lần bầu thứ nhì, bác sĩ nghĩ cô sẽ sanh con trai, nhưng lúc đo nhịp tim hôm đi sanh thì biết là con gái, bởi vậy lần này chờ đến giờ cuối bà mới dám chắc ăn, chúc mừng cô...

    Rồi Bác sĩ hiện ra ở khung cửa, cô mừng hết lớn, thuốc gây tê cột xương sống sắp tan rồi...mau mau đi thôi...
    - Madame Lee, sanh hai đứa đầu ngon lành rồi, lần này tôi để bà nằm tại giường, theo phương pháp tự nhiên đang được phổ biến thịnh hành, bà có đồng ý không?
    - O.K. bác sĩ nói sao tôi nghe vậy...
    Thế là y tá sửa soạn để cô bắt đầu...rặn...
    Bặm môi trợn mắt...sao chưa ra...lâu quá vậy nè trời...anh nắm chặt tay cô...thở, thở đi cưng...cô nghiến răng thở, há miệng thở...thôi, mệt quá rồi, anh thở tiếp đi !!!

    Bà bác sĩ la lớn, trời đất, không chịu đi tập thở trước phải không ??? Í, ra rồi, ra rồi...ồ, mắc kẹt cái vai...thở! thở!
    Cô hết nghe gì cả rồi...mệt lã người...Bác sĩ bắt đầu khẩn trương, thiếu đường muốn leo lên bụng cô để đẩy thằng nhóc ra cho nhanh...tội nghiệp !!!

    Anh buông tay cô, la lớn mừng rỡ, chạy lại bồng con...’cưng ơi ,con trai’...’con trai hả anh, bồng đến em coi’... cô thở ra nhẹ nhỏm vì biết chuyến vượt cạn đã tới chốn bình an...nhưng rồi cô không nghe anh trả lời...’Anh ơi! Con đâu?’...’đây đây, đang chờ bác sĩ xem trước’...’anh ơi, sao không nghe con khóc?’....’ anh!, có gì không?’...vừa vặn tiếng khóc oe oe nổi lên, tất cả mọi người trong phòng thở phào, có tiếng reo mừng....rồi anh bồng con run run đặt vào tay cô, mắt anh long lanh ướt nhẹp...

    Lúc mọi người rời phòng chỉ còn anh và cô với bébé, anh kể lại cho cô những giây phút căng thẳng hồi nãy. Cu Vũ, (mẹ đã đặt tên trước khi sanh) vì tư thế nằm ngược trong bụng mẹ, cái đầu thì bự nữa nên mắc kẹt... bác sĩ phải dùng kềm kẹp ra....chỉ chậm có mấy giây thôi mà mặt Vũ xanh lè, nên lúc ra được, bác sĩ chụp ngay thằng nhỏ, cho liền oxygene .Y tá chạy vù vù, ba nó mặt mày tái ngắt, chỉ có mẹ là chẳng biết trời trăng gì cả...

    Vậy mà bác sĩ phải đét cho mấy phát vào đít, thằng nhỏ mới chịu cất tiếng oe oe...Thiệt tình !!!!

    Chưa chi mà thấy giống ba nó cái tánh cứng đầu rồi đó....

    Áo Vàng


    (trong tt "Chuyện Cổ tích Xanh")
    http://motgocpho.com/forums/image.php?u=2107&type=sigpic&dateline=1327497325

  5. #5
    Join Date
    Apr 2011
    Posts
    2,431
    Thanks
    5,623
    Thanked 6,168 Times in 2,196 Posts

    Default Re: Chuyện Cổ Tích Xanh





    Mở ngoặc một chuyện tình



    Anh mới từ ĐH Đalat về, cô chân ướt chân ráo ở Huế vào...Cả hai đứa đều thi trượt vào Ykhoa nên trở về học tiếp chứng chỉ cử nhân KH. Vì cùng thất chí như nhau nên có nhiều đề tài để nói chuyện ....

    Tuấn trắng trẻo, cao ráo, không xấu trai, quê mùa, nên những ngày đầu vào lớp, cô có để ý đến anh chàng. Nhưng cũng phải chờ người ta mở lời trò chuyện làm quen trước chứ mình là con gái mà, phải hiền thục tí mới coi được…

    Thuở đó cô thường mặc cảm giọng huế của mình không thanh tao như gái Huế chính tông miền sông Hương núi Ngự. Vừa lúc vào Sài Gòn, cô đổi sang dùng giọng Bắc với bạn bè. Cũng bởi vì ở gần nhỏ em bà con chú bác, nó chơi toàn với dân bắc kỳ nên cũng bày đặt tíu tít tiếng Bắc như ai... Cô vẫn nghĩ rằng giọng Huế chỉ hấp dẫn khi thủ thỉ bên tai ai đó,nhưng ra ngoài công chúng, không sao ngọt ngào dễ nghe như giọng Nam kỳ hay du dương như giọng Bắc. Và có lẽ nói tiếng Huế ít người nghe mà hiểu...Tuấn đinh ninh cô là người cùng miền, cho đến một hôm anh đến nhà và gặp Ba từ ĐàNẵng vào, nghe cô giới thiệu, anh chàng mới tròn mắt không tưởng tượng được mấy tháng qua cô bắc kỳ nho nhỏ mà chàng đang trồng cây si là một o người Huế…thực ra cô chào đời ở Huế nhưng trưởng thành trong xứ Quảng, tiếng vùng nào cô cũng nói được...bây giờ nhiều khi nghĩ lại, không biết như vậy là tốt hay không tốt, bởi vì giọng nói mỗi miền đều có nét đặc thù của nó, mình thay đổi như chong chóng, người đối diện nhiều khi ...mất cả lòng tin...nhưng, thuở đó cô chọn dùng tiếng Bắc hoàn toàn vì lý do trên...

    Ba rất nghiêm nên cô phải khai báo lý lịch bạn ngay chiều hôm đó... Ba phán một câu, ‘Ba không sui gia với Cảnh Sát’...dễ hiểu thôi vì có thời Ba bị tù oan ức dưới chế độ tổng thống NĐD, ba hận Công An Cảnh Sát là chuyện đương nhiên...cô thì chẳng bận tâm, đã bồ bịch gì đâu mà phải tranh đấu...

    Trong nhà cô, có nhiều chuyện thiệt là buồn cười. Như chị Ba lúc đó đã có gia đình, ra riêng, một hôm đến chơi, thấy Tuấn ngồi đàn cho cô hát, như thường lệ, cô chỉ giới thiệu qua loa, rồi hai đứa lại tiếp tục ca hát…tuần sau gặp lại chị, cô bị rầy rà, ‘tụi bây lo mà xin đám hỏi cho rồi…ngồi chi mà gần nhau rứa?’… có chết cô không đã chứ! Bởi vậy Ba mà quyết định muốn hay không muốn sui gia cùng ai…cũng bình thường thôi!!!

    Chuyện Ba bị bắt, xa xưa lắm rồi. Lúc đó cô còn ở lớp tiểu học, Ba làm ăn, có chút tiếng tăm trong thương trường. Ở tỉnh nhỏ mà, ai đến thành phố, gọi xích lô, nói đến tên Ba Mẹ, sẽ được đưa đến tận nhà cô. Cùng lúc em Nguyệt của cô bịnh vừa qua đời, Ba bị mất tích, một mình Mẹ bôn ba nuôi sáu đứa con. Mỗi khi Mẹ nghe phong phanh tin tức Ba ở đâu thì tìm kiếm, dò la và gõ cửa hầu hết các nơi công quyền, nhưng cũng chẳng có manh mối gì…Gần hai năm sau, mới có một người lạ mặt đến kiếm Mẹ và đánh tiếng muốn Mẹ đưa một số tiền rất lớn, thì họ sẽ thả Ba ra. Nhưng nhà cô làm gì còn của cải nữa. Thế là mẹ lại chạy chọt những người quen làm lớn trong chính phủ để cầu xin giúp đỡ, nhưng phải mất đến ba năm Ba mới được thả về. Cô biết loáng thoáng rằng thời đó ở miền Trung có cậu Cẩn, một nhóm công an mật vụ dưới tay ông, đã bắt cóc các người giàu có, chụp mũ làm tay sai cho cộng sản để tống tiền, và bạn của Ba cũng có vài người cùng hoàn cảnh….

    oOo

    Cô ghi tên học chứng chỉ đầu tiên, môn Động Vật 1,ở Khoa Học SG, quen với Tuấn, hai đứa chơi với nhau rất thân như đôi bạn trai. Nhưng phải đến lúc đổi trường, cô mới bắt đầu cảm thấy nhớ nhung, nhớ nụ cười rất tươi mỗi lần Tuấn nhìn thấy cô từ xa...Chắc Tuấn cũng cảm thấy thiếu vắng cô nên anh chàng chăm chỉ đón đưa mỗi khi ‘ em tan trường về...’ Rồi một hôm cuối thu, trời mưa như trút nước, mưa giữ chân cô ở lại nhà anh...buổi chiều trời tắt nắng sớm, Tuấn ngồi kể chuyện nhà cho cô nghe, kể chuyện Mẹ ốm rồi qua đời, Bố ở vậy nuôi con...anh Cả đi lính...các em còn thơ dại...cô nghe mà lòng bùi ngùi...cô với anh thân nhau hơn nữa từ ngày hôm đó...

    Những buổi đi chơi của hai đứa từ đó kèm thêm nhiều lần viếng thăm nghĩa trang…cách vài tháng, cô thăm mộ em Nguyệt ở Nghĩa Trang Đô Thành. Mẹ của Tuấn được chôn cất ở Mạc Đỉnh Chi. Lần đầu tiên nhìn bức ảnh người đàn bà trung niên gắn trên bia mộ, nét mặt thanh thoát và đẹp hiền hậu, cô thấy rất cảm tình. Tuấn phảng phất giống mẹ nhờ vầng trán ngang ngang. Ngồi nhìn Tuấn thắp nhang khấn vái, cô thấy thương thương…mồ côi mẹ …mất mát nhiều lắm chứ !!!
    Cô rất thích chơi với các em của Tuấn, nhiều khi còn thay anh đi đón các em ở trường học về, những ngày anh kẹt cours...Cô khoái ríu rít chuyện trò nên các em cũng rất gần gũi với cô....

    Thư viện Quốc Gia thuở đó mới khánh thành, là điểm hẹn của sinh viên những ngày không có cours ở giảng đường, mỗi nhóm chọn cho mình một góc phòng và hình như ai nấy đều ngầm đồng ý không lấn giang sơn của nhóm khác.
    Cô không chơi theo một nhóm nào, thường cặp kè nhỏ Kim Hạ, sau này có thêm Tuấn, nhưng cũng chọn cho mình một chổ ngồi rất khiêm nhường trong góc phòng, gần cửa sổ nhìn ra mặt sau của thư viện, có một vườn hoa rất nên thơ. Mới thấy, đi học mà tâm tình cứ để tận đâu đâu, thơ thẩn, viết lách nhiều hơn học hành…

    Ở đó, ngày đầu hè, cô gặp và làm quen với Thúy Phượng, nhỏ hơn cô vài tuổi, đang học để dự thi vào trường cô. Tự nhiên được làm đàn chị, cô rất hảnh diện, dìu dắt đủ điều cho ‘ đàn em’, vui hơn nữa là sau đó Phượng vào học cùng phân khoa nên hai đứa càng thân nhau thêm.
    Kim Hạ vẫn ở lại Khoa Học, lấy tiếp Cử Nhân Hóa Hữu Cơ, cô nàng thông minh, nên không cần học nhiều, thấy nhỏ chớp mắt làm duyên với các anh sinh viên bàn bên cạnh, cô phát nóng ruột, cứ sợ các chàng sẽ chiến tranh vì người đẹp…Thúy Phượng thường bị cô bán cái nguyên góc phòng thư viện, để đi uống cà phê với Tuấn bên kia đường, lần nào Phượng cũng cười vui vẻ, khoác tay, nói với cô, anh chị cứ đi chơi đi, Phượng sẽ ở lại giữ chổ cho…cô bạn gái này ngày hôm nay vẫn dễ thương như độ nào…

    Từ giã Tuấn về quê ăn Tết, ngày về nhà, cô đã nhận được lá thư đầu tiên của Tuấn, và cứ thế hầu như mỗi ngày một lá thư....Khi người ta yêu, điều gì mong muốn cũng đều thực hiện được cả. Tuổi học trò, nhiệt tình không bao giờ thiếu....
    Hình như người bạn trai nào của cô cũng hiền và thực thà cả, hay là vì cô chỉ chọn những người hiền
    để làm bạn...Và rồi Tuấn cũng chiếm được cảm tình của cô, anh chàng được làm kép độc của nàng.
    Tuấn trẻ hơn cô một tuổi nên cô cứng đầu chẳng bao giờ chịu gọi một tiếng anh, nhưng gọi nhau bằng tên cũng tình tứ và ướt át lắm chứ..
    Anh con trai bắc kỳ trường CVA, về từ đại học ĐaLat, ăn mặc rất ư là dễ thương, không trau chuốt, nhưng có style... cô bị thu hút vì một hôm Tuấn mặc chemise trắng, khoác bên ngoài chiếc áo len màu xám nhạt xen lẫn những sợi chỉ thô màu xanh dương, rất là ‘tây’, thoạt nhìn như tài tử Renaud Verley mà cô tôn sùng trong phim La lecon particulière...

    Nhà Tuấn ở trong cư xá CSĐT. Mỗi lần cô đến chơi, Tuấn phải ra tận cửa đón vào,cô vẫn không bao giờ thích đi qua mấy trạm canh có lính gác...
    Vì vậy cô rất ít ghé nhà anh và cô chỉ gặp Bố của Tuấn vài lần. Bác có lúc đi tu nghiệp bên Hoa Kỳ, khi thì công tác xa ...

    Tuấn có bạn gái lúc học ở Đalat, nhưng đã chia tay, anh chàng kể với cô rằng, về lại SG, bạn của Tuấn vào YK, tình bắt đầu lạt phai...Lúc đó người bạn trai đầu tiên của cô, đang du học ở Nhật Bản, lơi thư từ liên lạc, nhưng cô đang có thêm nhiều bạn mới nên chẳng buồn chi cho lắm....
    Phân vân giữa các chàng đang theo đuổi cô, Tuấn dễ thương và đáng tin cậy nhất...

    Cuộc sống của cô lúc nào cũng dồi dào tình cảm, cô thích vui vẻ, thoải mái nên lỡ có ai làm cô mất niềm tin thì cô xếp qua một bên coi như bạn bè...thật đơn giản và không bao giờ mất bạn...

    Không biết Tuấn may mắn hay là vì cô muốn mọi chuyện rõ ràng, vì lúc đó cô có đến...vài anh đang ngắm nghé. Biết rằng không thể thân thiết cùng một lúc với hai ba người bạn trai, sớm hay muộn, cũng sẽ bị mang tiếng không hay, nên lúc anh bạn nọ gặp cô ngoài phố ngồi sau xe Tuấn, anh đã chạy đến nhà chiều hôm đó và chất vấn cô...Đó là những hành động cô không đợi chờ ở người nào theo tán cô...Vì thế, cô đã nói thẳng cô chỉ thích làm bạn với anh nhưng cô không rung động trước anh để có thể yêu anh...
    Và cô báo tin rằng cô đang thích Tuấn.

    Đó là bài học đầu trong đời sống tình cảm của cô, và cô đã mất một người bạn tốt...anh bạn nọ đã không thèm gặp lại cô nữa....

    Con người cô rất lý trí, và trong tình cảm cô cũng rất sáng suốt, biết mình muốn gì...cô vẫn nghĩ, tình yêu cô sẽ trao trọn cho người cô thương, nhưng bù lại, cô cũng đợi chờ từ người yêu những săn sóc, lo lắng tuyệt đối...
    Cô trân quí tình cảm đối với người bạn tình, nhưng đừng mong chờ cô hy sinh nếu người đó không xứng đáng...

    Tuấn mang lại cho cô niềm vui khi hò hẹn, vui sướng được nuông chiều như nàng công chúa, an ổn khi nép dưới đôi cánh chở che của đại bàng…
    Hình như hai đứa chưa bao giờ gây gỗ lớn tiếng...
    Có những lúc nhìn tình yêu của mình tràn đầy hạnh phúc và đẹp như mơ, một mối tình hoàn mỹ quá, cô chợt cảm thấy lo âu…một mối lo bâng quơ không căn cứ…như sự lo sợ một ngày, tình sẽ tan biến như bọt nước…nhưng cô cũng không nói ra những ý tưởng đó với Tuấn.

    Cuộc tình của Tuấn và cô thật êm đềm dễ thương đến phút cuối cùng, ngày cô lên chiếc C130, ba mẹ trả tiền, kiếm đường dây những người làm sở Mỹ, cho cô rời Saigon trong tuần cuối tháng tư đen đến một phương trời mới...Trước khi ra đi, cô gửi Tuấn giữ dùm tất cả những albums hình của cô, cuốn tập cô viết truyện ngắn đăng báo và những bài tùy bút viết về nhau... và hẹn hò sẽ trở về lúc tình hình chính trị trong nước lắng dịu.


    Sau ngày 30 tháng 4, từ đảo Guam, cô và mấy đứa em bà con đi cùng, được đưa về trại tỵ nạn FC, Arkansas. Cô bắt liên lạc với các anh chị đang sống ở Canada, vợ chồng chị Ba và các con cùng em Dũng đã vào Hoa Kỳ, ở trại P, CA.

    Cả mấy tháng trời không có tin tức của Ba Mẹ. Lá thư đầu tiên Ba viết báo tin Ba Mẹ còn ở lại SG cùng gia đình chị Hai. Ba có nói Tuấn ghé thăm Ba Mẹ mỗi tuần....

    Thôi rồi, vậy là hai đứa còn hy vọng gặp lại nhau không?

    Thuở ấy, một chữ ‘mất nước’ đã nói lên sự chia lìa của những người yêu nhau ở hai phương trời xa cách, tưởng chừng như không bao giờ tái ngộ....

    Áo vàng

    (trong tt "Chuyện Cổ Tích Xanh)
    http://motgocpho.com/forums/image.php?u=2107&type=sigpic&dateline=1327497325

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •