Theo tập quán của Người Việt Nam chúng ta, vào dịp Xuân về Tết đến chúng ta thường đi chùa xin xăm, hoặc xem bói để ước lượng điều - tốt, xấu - đang chờ chúng ta trong năm mới . Thiên Hùng chỉ là nghe nói vậy chưa làm bao giờ nên bù trất chuyện bói toán, nhưng câu chuyện sau đây là do một người bạn thân của gia đình kể lại ...
**** ****
Dù tin hay không tin chuyện bói toán,nhưng có lẻ mỗi người chúng ta trong đời chắc cũng đã có lần ngồi xuống đưa bàn tay của mình ra cho một người, tôi tạm gọi là Ông (Bà) Thầy-Bói đoán già đoán non, trên đường chỉ tay, hoặc trên những lá bài Tây mà mình vừa chọn ra, để rồi sau đó ra về với hy vọng là những lời đoán kia thành sự thật, vì ít khi Ông Bà Thầy Bói nói những điều bất lợi cho thân chủ, mà nếu có nói chăng nữa thì bao giờ cũng kèm theo lời trấn an rằng Thầy đã giải trừ rồi, an tâm đi nên ai mà không khoái .
Tại những quốc gia mà sự kiếm sống thật khó khăn như ở Việt-Nam, người dân quá vất vả nên thường đi tìm một chút hy vọng dầu rằng chỉ là ảo tưởng, nên nghề bói toán cũng đã giúp cho một số người ăn nên làm ra . Thậm chí bây giờ ở tại Hoa Kỳ, nghề nầy vẫn còn tồn tại trong Cộng Đồng người Việt với những mẫu quảng cáo ra rả trên các làn sóng phát thanh hay trên báo chí ... vì đã là người mấy ai không gặp lúc khó khăn trong sanh hoạt và không muốn có một lời khuyên .
Ông bà Thầy Bói hoạt động trong nghề nầy chia ra làm hai thành phần : Chuyên nghiệp coi như là nghề kiếm sống, đăng bảng hành nghề hẳn hoi, thành phần kia là tài tử thường để vui vẻ với bạn bè những lúc trà dư tửu hậu ... hay cũng là cách để lấy cảm tình một bông hồng nào đó ... nhưng dầu chuyên nghiệp hay tài tử cũng có người 'xịn' người 'dõm' ... Mà có sao đâu, xịn hay dõm gì cũng tốt thôi... vì đã là lời ĐOÁN thì phải có đúng có sai...Đúng thì Thầy được khen là hết xẩy, người nầy sẽ đồn người kia, Thầy sẽ nổi tiếng, có đông thân chủ . Sai thì Thầy cùng lắm chỉ bị rủa thầm thôi, chớ đâu có ai complain Thầy công khai, vì ai biểu và Thầy vẫn tiếp tục hành nghề, có chết ai đâu.
Nhưng bây giờ tui xin kể cho các bạn nghe một câu chuyện có thật về bói toán, mà tui là nhân vật chính hi hi, nhưng bản thân tui cho đến bây giờ cũng không biết là có nên tin hay không ...
*** ***
Tôi được bổ nhiệm về làm Trưởng Cuộc CSQG BĐ ở Quận 1 khi tôi còn rất trẻ, nhìn vẽ mặt thất vọng của Ông Quận Trưởng Quận 1 PVP lúc tôi qua trình diện vì xả giao thôi... bởi Toà Hành Chánh Quận sát bên trụ sở Cuộc của tôi... tôi tức lắm, nghĩ rằng Ông Quận chắc cho mình chẳng làm nên trò trống gì... vì trách nhiệm an ninh khu vực do Cuộc CSQG đãm nhận quá lớn, thường xuyên bị xáo trộn chánh trị và là mục tiêu phá hoại của bọn đặc công Cộng Sản. Thấy bộ mặt bún ra sữa của tôi ông thất vọng cũng là chuyện dễ hiểu thôi ... Hai vụ nổ trước Tổng Nha Thuế Vụ trên đường Hàm Nghi và nhà hàng Mỹ Cảnh ở bến Bạch Đằng đã khiến cho hai vị Trưởng Cuộc lúc đó phải mất chức... vì lệnh từ Bộ Chỉ Huy CSQG Thủ Đô là trong lảnh thổ của Cuộc CSQG nào bị Việt Cộng đặt chất nổ thì Trưởng Cuộc bị cách chức ngay ... thì tôi chắc cũng một sớm một chiều là xách gói ... Nhưng với hăng say của tuổi trẻ phải nói là tôi làm việc hăng máu lắm, cộng thêm may mắn và sự giúp đở của Ông Phụ Tá Ngành Đặc Biệt, tôi đã làm tròn được nhiệm vụ của mình. Và tại đây tôi được quen với Ông Giám Học trường Dân Sinh của người Hoa trên đường Tôn Thất Đạm. Ông là người Triều Châu nhưng nói tiếng Việt cũng rành rẻ lắm. Tôi được giới thiệu là Ông bói quẻ Tiên Thiên rất giỏi, và mọi người hỏi tôi có muốn Ông coi cho một quẻ không, tôi nghĩ mình có gì đâu mà phải coi bói nên chỉ cười. Thấy tôi cười, ông biết tôi không tin chuyện bói toán nên ông nói với tôi một câu, mà đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ ràng ..."khi ông gặp chuyện ông mới biết tôi hay" . Và tôi đã gặp chuyện thật...
Vì nhân viên Cảnh Sát cơ hữu của Cuộc có hạn, chúng tôi không thể quán xuyến hết địa bàn của mình mà chỉ đặt nổ lực vào những nơi quan trọng . Bọn Việt Cộng không thể gài chất nổ tại các cơ sở chánh quyền, cũng như của người Mỹ, chúng đã đặt tại chỗ vui chơi giải trí của người dân lương thiện là Phòng trà TỰ DO . Tôi không còn nhớ đích xác vào ngày tháng nào, chỉ nhớ vào khoảng cuối năm 1970 , vụ nổ xảy ra vào khoảng 8 giờ tối , phòng trà cũng chưa đông khách lắm, nên số người bị tử thương phân đông là nhân viên của phòng trà, nhưng thê thãm nhất có lẽ là người nữ tài tử ca sĩ đang lên NT, bị tan xác vì cô đứng ngay chỗ để chất nổ.
Sau khi thu dọn và làm mọi thủ tục báo cáo cho các cấp chỉ huy là đã gần 3 giờ sáng, tôi đứng giữa phòng trà Tự Do còn ngổn ngang bàn ghế gảy nát mà nghĩ đến ngày mai sẽ nhận Sự Vụ Lệnh cách chức. Tôi chợt nhớ đến Ông Thầy người Hoa, gia đình vợ con ông thì ở dưới Bạc Liêu, trên đây ông chỉ ở một mình, nên trường Dân Sinh đã dành cho ông một căn phòng nhỏ trong dãy nhà nhân viên.Tôi gõ cửa nhà ông gần 3giờ30 sáng . Ông ra mở cửa , nhìn thấy tôi là ông biết ngay tôi đến gặp ông vì chuyện gì. Kéo ghế cho tôi ngồi ông nói là ông có nghe VC đặt plastic tại phòng trà Tự Do và có xuống Cuộc tìm tôi nhưng không gặp. Tôi cho ông biết là tôi ở ngoài hiện trường và khi xong hết mọi việc là đến thẳng đây . Ông Thầy người Hoa nhìn thẳng vào mặt tôi một chút rồi nói "sắc mặt ông tốt lắm, không có gì đâu, đừng lo". Rồi ông mở tủ lấy ra một cuốn sách chữ Hoa dày đặc, bảo tôi muốn hỏi gì cứ hỏi và khi hỏi xong thì viết cho ông một con số. Tôi hỏi là tôi có bị cách chức không và viết cho ông con số là ngày tháng của vụ nổ . Ông cộng trừ nhân chia gì đó, xong ông lật cuốn sách tìm kiếm ... đọc ... cuối cùng ngước lên cười và nói với tôi..."tôi sẽ không bị gì hết mà còn được khen nữa là khác", thấy tôi có vẽ không tin, ông nói thêm... " tin tôi đi, ông mà bị gì lại đây đốt nhà tôi, còn bây giờ thì ông về ngủ cho khoẻ".Tôi cám ơn ông Thầy người Hoa ra về mà lòng bán tín bán nghi . Và quả nhiên , tôi không bị gì thật... chẳng những không bị cách chức mà sau đó tôi còn được ban khen , vì chỉ 2 tháng sau, ngành Đặc Biệt Quận 1 đã phá vở Tổ Đặc Công của VC gây nên vụ nổ nầy . Theo cung từ của chúng được biết là chúng muốn đặt chất nổ Cục Thông Tin Quốc Ngoại, nằm chỉ cách phòng trà Tự Do một con đường, là nơi mỗi buổi chiều đều có họp báo, để người của Bộ Thông Tin và có lúc ngay cả Hoàng Đức Nhã là Bộ Trưởng đến trình bày trước báo chí tình hình chiến sự ... nhưng vì nơi đây được canh gát nghiêm nhặt chúng không thể đem chất nổ đã gài giờ sẳn vào được , bí quá chúng phải đem qua bỏ bên phòng trà Tự Do ... giết oan những người dân vô tội .
Số tôi chắc cũng may mắn, nên sau vụ nổ nầy cũng không có việc gì lớn lao xảy ra nữa và lâu lâu Ông Thầy người Hoa cũng có ghé Cuộc thăm tôi . Hơn 3 năm sau, trong một lần ghé thăm tôi ... vừa nhìn thấy tôi thì ông sửng lại và nóị.." tôi thấy thần sắc ông xấu quá, ông có chuyện gì không...?" Tôi tự thấy công việc của mình vẫn bình thường nên nói với ông là không có gì. Ông bảo tôi theo ông về nhà của ông, và cũng như lần trước ông bảo tôi viết cho ông một con số. Tôi viết và sau khi xem quẻ cho tôi xong , ông cho tôi biết là tôi sẽ bị đổi đi nơi khác trong vòng vài ngày nữa. Nhưng chỉ mới 2 ngày thôi là tôi đã nhận Sự Vụ Lệnh thuyên chuyển về Cuộc TNC bên Quận 4 . Về nhiệm sở mới vì quá nhiều việc phải làm, tôi không có dịp về thăm ông Thầy người Hoa thì khoảng nửa năm sau chính ông xuống Cuộc TNC thăm tôi . Nhìn vị thế Cuộc nằm bên bờ sông mát mẻ, ông gật gù có vẽ hài lòng, và trong lúc nhâm nhi ly cà phê với tôi trong quán, ông nói trước khi qua, ông đã bói cho tôi 1 quẻ ... Quẻ rất tốt và bây giờ ông khẳng định với tôi là trong vòng 1 tháng tới tôi sẽ có tin mừng . Hỏi tin mừng gì thì ông cười "chờ tới thì biết" . Hỏng biết do ông Thầy bói giỏi hay tôi hên mà thiệt trong tháng đó tôi được thăng cấp Thiếu Tá và đổi về Cuộc CSQG PT thuộc Quận 11 . Và sau đó nữa thì đến biến cố 30-4 . Tôi đã không gặp lại được ông Thầy vì trường Dân Sinh đã bị VC chiếm giữ mọi người đều tản lạc ...
Sau 11 năm tù , mà hơn 8 năm ở ngoài miền Bắc xã hội chủ nghiã giàu mạnh với khoai mì lát và bo bo , tôi được trả tự do cho về nhà cha mẹ tôi ở Phú Nhuận, nhưng tờ khai gia đình cũ (mà bọn VC gọi là hộ khẩu phần 3) lại ở nhà cha mẹ vợ tôi ngoài Phú Lâm , vì vậy mà con đường Phú Nhuận Phú Lâm coi như tôi phải đạp xe ra vô ngày ngày.
Một hôm đang lang thang trên đường Phan Thanh Giản, đã đổi tên là Điện Biên Phủ , đầu óc đang tưởng Trời tưởng Phật tôi bỗng giật mình vì bị một người nắm tay cầm chiếc xe đạp ghị lại . Tôi vừa kịp nhận ra là Ông Thầy người Hoa thì Ông đã nói một hơi những lời vui mừng khi gặp lại tôi . Ông đưa tôi về nhà ông trong một con hẽm bên hông rạp hát Long Vân . Khỏi nói thì tôi cũng nhờ ông coi cho tôi một quẻ coi tương lai của mình như thế nào . Tôi không biết là quẻ tốt hay xấu , chỉ có điều tôi thấy ông trầm ngâm không nói với tôi lời nào về tương lai, mà chỉ nói tôi đừng bao giờ đi vượt biên vì việc nầy không hợp với cung mạng của tôi. Tôi không đi vượt biên thật, dù bạn bè nhiều lần rủ rê, không phải tôi nghe lời ông Thầy mà chỉ vì no money mà thôi. Đến khi có chương trình HO, vì muốn đốt giai đoạn chờ đợi quá lâu, tôi đã hợp đồng làm hộ chiếu với dịch vụ ngoài Hà Nội . Tiền và hồ sơ đều gởi ra Bộ Nội Vụ Hà Nội qua đường Bưu Điện . Sau khi đã gởi hồ sơ đi rồi tôi trông đứng trông ngồi nhưng 1 tháng đã trôi qua mà hồi âm chỉ là bóng chim tăm cá.Tôi đã có ý định ra Hà Nội hỏi, như một vài người bạn tôi đã làm, nhưng trước khi đi tôi đã đến hỏi ý kiến của ông Thầy người Hoa . Sau khi xem cho tôi một quẻ như thường lệ, ông viết cho tôi một miếng giấy ghi ngày giờ tôi sẽ nhận được kết quả điều tôi đang mong, không cần phải đi đâu hết. Ông viết cho tôi là ngày âm lịch. Khi về nhà so với ngày dương lịch thì là 11 giờ ngày mai nầy thôi . Không nói thì các bạn cũng biết ngày mai đó là ngày dài nhất của tôi rồi. Suốt buổi sáng tôi không dám đi đâu chỉ ở nhà chờ đợi người phát thơ . 10giờ.... rồi 10giờ30 ... tôi hồi hộp lắm ... 11 giờ ... vẫn không thấy gì ... tôi đi vào nhà trong rót nước uống , cầm ly nước lên chưa kịp uống thì có tiếng xe Honda ngừng lại trước nhà. Tôi chạy ra nhận chiếc phong bì màu vàng của Sở Ngọai Vụ từ tay của người phát thơ, móc hết tiền còn lại trong túi thưởng công cho anh ta mà nỗi mừng vui không sao diễn đạt được. Xé phong bì bên trong là mảnh giấy mà chúng tôi hằng ao ước ... mời ra Sở Ngoại Vụ ... đường Nguyễn-Trải ... ngày... giờ...để nhận hộ chiếu . Tôi nhìn xuống đồng hồ tay 11 giờ 08 phút ... Quẻ bói của Ông Thầy người Hoa chỉ sai có 8 phút mà thôi.
**** ****
@ Ông thầy người Hoa nầy mà treo bảng coi quẻ, TH nghĩ chắc đông khách lắm![]()