Welcome to Một Góc Phố - Chúc các Bạn mọi chuyện vui vẻ & như ý ...
Page 98 of 98 FirstFirst ... 8889909192939495969798
Results 971 to 976 of 976

Thread: Thơ battai

  1. #971
    Join Date
    Dec 2010
    Posts
    16
    Thanks
    34
    Thanked 64 Times in 22 Posts

    Default Re: Thơ battai


    Thưa cả nhà ,

    Phượng Trần mời cả nhà đọc 3 bài thơ anh Tài vừa làm khi mới từ bệnh viện về đến nhà ,môt bài lần chuỗi Mân Côi cầu nguyện với Đức Mẹ ( Mẹ Ơi ) , một bài làm sau khi mổ mới tan thuốc mê ( Tỉnh Giấc ) .một bài khác làm ngay sau đó ( Sáu Ngày Mênh Mông ) anh đọc qua điện thoại cho một người bạn của anh là chị Thanh Loan ghi lại , Phượng Trần rất cám ơn chị Thanh Loan

    Ngoài mấy bài thơ vừa làm anh Tài cũng có thêm đôi lời nhờ nhắn lại với cả nhà :

    *** Bác Tài Tui vẫn còn "Sung Sức" để lái "Xe Tăng" ....Ai không tránh đường thì ...nhăn răng ráng chiệu à nha .....Hahaha....


    Xin mời cả nhà đọc những bài thơ còn mùi bệnh viện của anh Tài nha


    MẸ ƠI




    Tháng 5 lần hạt Mân Côi

    Cúi xin Đức Mẹ sáng soi giữ gìn

    Cho con vượt khỏi cảnh tình

    Không buồn trong lúc một mình đọc kinh

    Tâm hồn luôn vững đức tin

    Mỗi khi lần hạt tôn vinh danh Bà

    Sáng soi như ánh trăng ngà

    Như là 1 giải ngân hà Mẹ ơi



    Tháng 5 lắm lúc tả tơi

    Nhưng con không có buông lơi kinh cầu

    Cầu xin Thánh Mẫu nhiệm mầu

    Đưa con qua khỏi nỗi sầu âu lo

    Nhìn Bà lòng chẳng đắn đo

    Dù cho nỗi khổ co ro trong này

    Tình yêu Mẹ vẫn tràn đầy

    Tôi tin tưởng Mẹ mỗi ngày bên tôi



    Tháng 5 lần hạt Mân Côi

    Có khi buồn bã có đôi khi mừng

    Có khi ngủ gục nửa chừng

    Mẹ thương nhắc nhở con đừng ngủ say

    Không cầm xâu chuỗi trên tay

    Mẹ thương lần hạt không sai một lời

    Tạ ơn Đức Mẹ trên trời

    Cho con còn đó một đời Xin Vâng


    Đỗ Hữu Tài
    (Oct.14,2014)



    TỈNH GIẤC



    Ngoài cửa sổ những cành cây xanh lá

    Dưới mặt đường ghế đá đợi người qua

    Công viên nhỏ đâu xa mà lạ quá

    Vì không người nấn ná đợi chờ ta



    Làn mây trắng nhởn nhơ ngoài cửa sổ

    Chim gọi bầy đang vỗ cánh bay cao

    Chiều nắng ấm mà sao nghe mưa đổ

    Có lẽ đời chưa nhổ gốc hư hao


    Nơi ghế đá có một người ngồi xuống

    Nhìn mây trời như muốn nói điều chi

    Trong cửa sổ định đi lòng luống cuống

    Ngại lời chào như gió cuốn chim di


    Ngoài cửa sổ công viên chiều hoang vắng

    Thêm một ngày vết trắng vẫn còn đây

    Chỉ nghe gió nhẹ lay mầu nhạt nắng

    Bay vào phòng như nhắn nhủ đêm say .


    Đỗ Hữu Tài
    ( May14,2014)

    * Thân chuyển lời của bác Tài

    Đừng yêu tôi...xin đừng đừng yêu tôi ...
    Đừng tin tôi ...NHƯNG ... xin đừng đừng quên tôi ...
    Xin đừng quên những bài thơ " bất hủ " của bác Tài Tui . Ai mà quên coi chừng tới ủi xập nhà ...Khakhakhakha...

    Bác Tài Tui



    SÁU NGÀY MÊNH MÔNG



    Ta về mây gió theo ta
    Các cô hàng xóm thướt tha đón chào
    Xinh ơi như những cánh đào
    Loài hoa biết nói ngọt ngào làm sao
    Ta nghe cảm khái xôn xao
    Quên đi nghịch cảnh nghiêng chao cuộc đời
    Mây bay thơ gió gọi mời
    Ta về tìm lại góc trời bình yên

    Ta về lòng vẫn hồn nhiên
    Các cô hàng xóm huyên thuyên lạ lùng
    Cười duyên làm dáng thẹn thùng
    Chúc ta qua khỏi một vùng oái ăm
    Thương ơi bè bạn xa xăm
    Gửi lời thăm hỏi tình thâm đậm đà
    Tình yêu thắm thía thật thà
    Mỗi câu là một món quà khó quên

    Ta về đời hết bấp bênh
    Miên man mộng tưởng lênh đênh sự tình
    Tình người khắng khít bóng hình
    Tình người thâm thuý nặng nghìn cân treo
    Ta giờ thuyền đã buông neo
    Chòng chềnh sóng nước xuôi theo bềnh bồng
    Không lo nặng nợ gánh gồng
    Không còn bơi ngược trên dòng sông xanh

    Ta về khâu vết mỏng manh
    42 mũi vờn quanh da người
    Bạn cho ta biết tiếng cười
    Bạn cho ta hết lòng rười rượi đau
    Cám ơn người đã gặp nhau
    Cám ơn người vẫn hẹn sau sum vầy
    Cám ơn tình cảm tràn đầy
    Cám ơn Thượng Đế an bầy cho con

    Đỗ Hữu Tài
    ( May 17-2014 )

  2. The Following 4 Users Say Thank You to Phuong Tran For This Useful Post:

    chieunhatnang (10-01-2015), Kiến Hôi (05-18-2014), NhuNgocHoa (05-18-2014), TTL (05-31-2014)

  3. #972
    Join Date
    Dec 2010
    Posts
    16
    Thanks
    34
    Thanked 64 Times in 22 Posts

    Default Re: Thơ battai

    Tí Phượng Trần post dùm anh Tài bài thơ nhân ngày giỗ cha của anh ( 25-05-2014) , bài thơ còn nóng hỗi , mời cả nhà thưởng thức :



    Last edited by Phuong Tran; 05-31-2014 at 10:18 PM.

  4. The Following 6 Users Say Thank You to Phuong Tran For This Useful Post:

    chieunhatnang (10-01-2015), Hạo Nhiên (05-25-2014), Kiến Hôi (05-25-2014), NhuNgocHoa (05-31-2014), thuongvequeme (05-25-2014), TTL (05-31-2014)

  5. #973
    Join Date
    Dec 2010
    Posts
    16
    Thanks
    34
    Thanked 64 Times in 22 Posts

    Default Re: Thơ battai

    TL thân chuyển lời nhắn & thơ mới nhất của Tài Tui đến cả nhà .
    ( Ngố & Tí nhớ post thơ giùm trong LVD & Blogs cho bác Tài . Cám ơn )

    * Tài Tui & TL thương chúc Ngố mau khoẻ nhé . Tài Tui không để Ngố trong bài thơ được vì...vắng Ngố .

    Có ông Hoàng đang đội vương miện phun ra thơ , ai mà hổng đọc coi chừng ...phạt quì gối !!!
    Tài Tui


    CHIỀU THỨ SÁU



    Cảm ơn tài xế cừ Khôi
    Đã đưa người đẹp xa xôi an toàn
    Đến đây vui với ông Hoàng
    Huyên thiên náo nhiệt cả làng đều nghe
    Tuý Vân chị vẫn khoẻ re
    Cho dù khệ nệ xuống xe lên tầu
    Lòng vui nên chị thở phào
    Bánh mì , bánh cuốn thêm vào bò kho

    Tài Tui nằm đó ăn no
    Đội lên vương miện khỏi đo cũng vừa
    Áo thun không thiếu không thừa
    Ông Hoàng ra lịnh không chừa một ai
    Cô Vân tình cảm đẹp thay
    Lì xì bao đỏ vận may bồi hồi
    Kiều Nương thôi thế đủ rồi
    Bỏ vô tủ sắt hết đòi khen , chê

    Phượng Trần bên ấy ủ ê
    Điện reo rầm rộ lê thê ngắn dài
    Mới nghe giọng nói trang đài
    Mới hay mở cửa cho vài thợ ra
    Tài Tui hổng nói mà ca
    Liên tục hai bản ui cha tuyệt vời
    Người nghe khen viết hết lời
    Tài Tui đã để cho đời khen , chê

    Phó nhòm Mây lượn bon chen
    Anh Khôi tiếp tục mon men thâu hình
    Nói chi cũng biết tự tình
    Hai người đẹp đứng bên mình vui sao
    John vào giờ đúng khít khao
    Hello , rồi lại xã giao Phượng Trần
    Xa xôi mà lại rất gần
    Quanh co hai chữ ân cần good bye

    Thanh Loan chị thật là hay
    Gọi phone ríu rít chào ngay cả nhà
    Tài Tui giới thiệu bạn già
    Xí xô Mỹ , Việt đậm đà tình thân
    Hỏi người nói Ảo phù vân
    Hỏi người bão Net phải chăng tình cờ
    Gặp nhau nói chuyện bây giờ
    Mai sau sông nước bến bờ mai sau

    Thế rồi cuộc chiến tàn mau
    Long Tranh Hổ Đấu chia nhau ra về
    Người ơi không để hẹn thề
    Vui lòng người ở tràn trề niềm vui
    Cám ơn đã để Tài Tui
    Một chiều hạnh phúc sẽ nuôi suốt đời
    Nói chi cho hết cạn lời
    Thôi thì giữ lại bầu trời chiều nay

    ĐỖ HỮU TÀI
    (30-06-2014)






    * Xin cám ơn cô Vân, chị Tuý Vân , anh Khôi , Kiều Nương
    & bạn già John đã cho Tài Tui một buổi chiều "Thứ Sáu Tuyệt Vời"

  6. The Following 3 Users Say Thank You to Phuong Tran For This Useful Post:

    chieunhatnang (10-01-2015), NhuNgocHoa (05-31-2014), việtdươngnhân (09-26-2014)

  7. #974
    Join Date
    Dec 2010
    Posts
    16
    Thanks
    34
    Thanked 64 Times in 22 Posts

    Default Re: Thơ battai



  8. The Following 3 Users Say Thank You to Phuong Tran For This Useful Post:

    chieunhatnang (10-01-2015), NhuNgocHoa (05-31-2014), việtdươngnhân (09-26-2014)

  9. #975
    Join Date
    Apr 2011
    Posts
    65
    Thanks
    180
    Thanked 189 Times in 57 Posts

    Default Re: Thơ battai


    Như một điềm báo hay sự sắp xếp của đấng thiêng liêng.
    Bài thơ cuối cùng anh Tài đã hỏi :



    Làm Sao Đến Chúa


    Làm sao bỏ được gánh sầu
    Đôi vai nhẹ nhỏm đứng hầu bên Cha
    Làm sao biết sống vị tha
    Đôi chân thanh thản đi qua dòng đời
    Làm sao tìm tới Chúa Trời
    Khi còn tham vọng gọi mời bước lên
    Làm sao lãnh nhận ơn trên
    Khi còn mê đắm đặt tên đồng tiền

    Làm sao thoát lụy ưu phiền
    Như chim tung cánh khắp miền lãng du
    Làm sao gần gũi Giê Su
    Như rừng thay lá gió thu nhẹ nhàng
    Làm sao khỏi thấy ngỡ ngàng
    Mỗi khi cầu nguyện lần tràng hạt xin
    Làm sao giữ vững đức tin
    Mỗi khi sa ngã tâm linh chất chồng

    Làm sao rước Chúa Hài Đồng
    Mùa đông rét buốt nhưng lòng ấm êm
    Làm sao vượt khỏi nhá nhem
    Mùa xuân gió mát nắng đem hoa về
    Làm sao cuộc sống tràn trề
    Mùa hè phượng đỏ hẹn thề ước ao
    Chúa ơi , con biết làm sao
    Vác cây Thánh Giá không nao núng lòng



    Đỗ Hữu Tài
    17 - 9 - 2015

  10. The Following User Says Thank You to khoai tím For This Useful Post:

    chieunhatnang (10-01-2015)

  11. #976
    Join Date
    Apr 2011
    Posts
    65
    Thanks
    180
    Thanked 189 Times in 57 Posts

    Default Re: Thơ battai

    ______ Anh khách quen Battai của MGP ______


    Đỗ Hữu Tài sinh ngày 17-12-1957 tại Sài Gòn, vượt biên sang Pulau Bidong (Mã-lai) năm 1980, tái định cư tại Mỹ năm 1982, và lâm trọng bệnh khiến toàn thân bị tê liệt trong vài tháng sau đó.

    Dưới ánh sáng của Đức Tin, ông đã phấn đấu cùng nghịch cảnh, dùng lời thơ để dàn trải tâm tư trong những năm an dưỡng tại Alexandria, tiểu bang Virginia.

    Nhà thơ Đỗ Hữu Tài đã sáng tác trên một ngàn bài thơ. Ấn phẩm:
    . Có những đêm, tập thơ, 2008
    . Hoài Hương, tập thơ, 2014


    ___________________________________________________________________________________


    Lời tâm sự của Đỗ Hữu Tài


    Tôi ở trong nursing home đã hơn 30 năm. Hôm nay, tôi không biết nói gì hơn là hy vọng mọi người nghe được tiếng nói của tôi. Tôi đã cố gắng, nhưng còn khó khăn, tiếng nói lúc được lúc không. Tôi hy vọng mọi người hiểu được tâm trạng của một người ở trong nursing home sau 30 năm. Dĩ nhiên có những vui buồn trong đó… Tôi nói, không phải vì một cá nhân bị bịnh. Tôi hy vọng những lời của tôi là chia sẻ với các bạn, những cảm nghĩ, trong tự mọi hành động mỗi ngày. Có lẽ nhiều người thắc mắc tại sao 30 năm tôi ở nơi này mà vẫn còn yêu đời và yêu người. Thưa, đó là nhờ châm ngôn mà tôi thường nhắc nhở cho mình là: “Chờ!”

    Thân thưa các bạn, nếu trong cuộc sống mà không biết chờ đợi, có lẽ tôi đã không có đủ năng lực để sống. Cái chờ của tôi rất đơn giản: Sáng chờ… trưa ăn gì – Trưa chờ… coi phim (dù hay dù dở) - Tối ngồi chơi chờ… coi thể thao. Không phải chờ được trúng số hay được hưởng một điều gì to lớn, nhưng cái chờ của tôi đã ảnh hưởng tới 30 năm sống, và nhờ “biết chờ” mà tôi vẫn còn đủ nghị lực, sáng suốt và minh mẫn tự thấy đời vẫn còn rộng mở trong tầm tay của mình, dù rằng bầu trời của tôi rất hẹp, chỉ quẩn quanh trong cái gian phòng bé nhỏ này…

    Thưa các bạn, chắc chẳng mấy ai thiết sống cuộc sống của tôi, với chứng bệnh phải nói là thiên tai. Nhưng thiển nghĩ, một khi Thượng Đế giao cho ta một điều gì, dù rủi cách mấy, chúng ta cũng đừng ân hận, đừng uất hận, đừng oán trách. Hãy cứ vui vẻ mà tiếp nhận rồi sẽ tìm thấy lẽ sống của mình. Bởi đó, tôi vẫn còn rất nhiều bạn xa gần, rất nhiều người thân thương, rất nhiều ân nhân giúp đỡ. Nhưng ở đây tôi không nói nhiều về lãnh vực đó mà chỉ nói đến điều mà tôi hằng khao khát là được sống: mỗi ngày tôi chọn một niềm vui. Đó cũng là châm ngôn thứ hai để tôi được sống và tôi luôn cảm thấy không thiếu thốn, không lẻ loi trong căn phòng. Nếu rảnh, tôi ra ngoài ngồi ngắm nắng. Chủ Nhật được đi xem lễ. Tôi là người công giáo, tin có Chúa, có Mẹ. Đức tin đã làm cho tôi được sáng suốt, minh mẫn. Nếu con người không có đức tin thì dù có đủ mọi thứ nhưng dường như sống trong khoảng trống cuộc đời.

    Thưa các bạn, tôi rất sung sướng được nói, và không hiểu vì sao hôm nay bỗng dưng tôi nói chuyện được rõ ràng. Lâu lắm rồi, thưa các bạn, căn bệnh làm cho tôi không nói được nhiều. Thanh quản của tôi không hiểu vì sao hôm nay nó lại khá lên để những lời chia sẻ của tôi được tới các bạn, những người bệnh tật, những người nghèo khó, những đời sống cô đơn nhờ vào tình thương của đồng loại mà có lẽ sống mà không thiếu thốn, không chật vật, còn tin tưởng vào Thượng Đế, còn tin tưởng vào Đấng Toàn Năng Vĩnh Cửu bên mình. Trên đời, có những người dù chưa bao giờ gặp mặt, dù chưa một lần đối diện, nhưng khi bạn chán nản thì họ luôn sẵn sàng giúp đỡ, nghĩ đến, khuyến khích để bạn đừng bi quan, đừng chán nản… và từ đó những ngày còn lại của bạn là những ngày đáng sống. Nếu tâm trí của chúng ta lẩn quẩn trong vấn đề sự sống hơi nhiều thì chúng ta sẽ bỏ cuộc, sẽ không vươn lên, không tự thấy mình đáng sống trong cuộc sống đang bị bỏ rơi.

    Tôi hy vọng các bạn đọc thơ tôi. Những bài thơ có vẻ trừu tượng, mơ hồ, nhưng tôi viết rất thật từ tâm trạng của mình. Những bài thơ ấy có khi rất buồn, nhưng có khi lại rất vui, đôi khi gần gủi và cũng thật xa xôi. Nói chung, tất cả tôi viết là cho tôi, cho những người bạn, cho những người thân, cho những người đọc qua thơ tôi để tìm được sự chân thật của chính mình. Tôi không bi quan mà sống lạc quan. Xin các bạn đừng buông xuôi, đừng lẩn quẩn với tâm trạng trách móc, oán than. Chớ trách vì mình bệnh hoạn mà không tự tìm thấy niềm vui. Niềm vui không bao giờ xa tầm tay với.

    Chúc các bạn tìm thấy những ngày thanh thản…
    (Miền Tao Ngộ thâu âm)
    ___________________________________________


    Hãy lắng nghe Đỗ Hữu Tài ngỏ lời mời đọc thơ “Tui”:


    Đỗ Hữu Tài và “Hoài Hương”
    . Nguyễn Hữu Nghĩa
    (nói trong buổi ra mắt tập thơ Hoài Hương, 2014)


    “Hoài Hương” là nhan đề thi tập thứ hai của Đỗ Hữu Tài, sau cuốn “Có những đêm”, xuất bản vào 2008, sáu năm trước đây.

    “Hoài Hương”, trước hết là tên người. Một người con gái. Đẹp, từ nhan diện tới phẩm cách. Tôi không dám chắc đó là mối tình đầu của tác giả, vì trong thơ của ông thấp thoáng khá nhiều những bóng hồng, từ khi ông còn trẻ, gấm ghé vài cô học trò, rồi “xếp bút nghiên theo việc đao binh”. Có thể Hoài Hương không phải là mối tình thứ nhất, nhưng là một mối tình lớn, nói là lớn nhất, chắc cũng không ngoa.

    “Hoài Hương” có nụ cười rất xinh và rất tươi. Hoạ sĩ đã nhìn ra cô Hoài Hương qua sự rung động của tác giả Đỗ Hữu Tài, và sự cảm xúc ấy đã truyền đạt tới người xem tranh…

    Hoài Hương như là một thiên thần đáp xuống cuộc đời tác giả, lúc đó còn là một chàng trai khỏe mạnh và bình thường, sống trên hoang đảo Mã-lai, đẹp trai nhưng chưa biết làm thơ.

    Hai người yêu nhau, nhưng rồi vì hoàn cảnh tị nạn, họ đã phải xa nhau. Nàng tái định cư ở Đại Dương Châu, mà chúng ta quen nói gọn là nước Úc; còn chàng trôi giạt tới xứ của tình nhân, tức tiểu bang Virginia, nước Mỹ.

    Sống ở xứ của tình nhân, mà tình nhân của chàng thì lại xa cách tới nửa vòng trái đất. Chắc vì vậy mà hồn thơ của tác giả bắt đầu chớm nở, vì yêu nhau mà xa nhau, người ta dễ trở thành thi sĩ. Trong thi ca của nhân loại có cả hàng triệu bằng chứng về điều này.

    Trong những ngày xa cách, chàng đã nhận được một thử thách khác từ trời. Bệnh tật đã biến ông thành toàn thân bất toại. Nói là toàn thân thì cũng không đúng hẳn, vì ông còn cái đầu cử động được và bộ óc cực kỳ minh mẫn. Do đó mà có hai tập thơ, trong khoảng 1000 bài đã ra đời.

    Đức tin đã nâng đỡ ông trong những ngày an dưỡng ở Alexandria. Thi ca và tình yêu đã truyền cho ông sức sống đã 30 năm. Xin cảm tạ Ơn Trên.

    Thiên thần của ông đã nương đôi cánh sắt – có thể là của hãng hàng không Qantas – bay qua thăm ông vài lần, có khi ở lại Virginia với ông trong suốt 49 ngày. Bốn mươi chín ngày, không có đêm, vì nhà an dưỡng không có nơi cư trú cho thân nhân thăm nuôi ở lại qua đêm.

    Để có phương tiện trang trải chi phí, cô đã phải ngồi đạp máy may tới khuya lơ khuya lắc (trang 175). Sang được tới xứ người, dù có thân nhân giúp đỡ một phần, cô vẫn phải chịu khí hậu rét buốt chưa quen, mỗi lần đi thăm nuôi về, phải đi bộ hàng 20 phút ở những khu vực không có đèn đường, hay phải đi xe điện hầm ở Washington DC trong những ngày chưa có an ninh như hiện nay. Đêm về nhà trọ, cô lại cặm cuội và sẽ sàng nấu nướng để sáng hôm sau có món ăn Việt Nam đem đi “thăm nuôi” người yêu lâm nạn. Rồi cô còn bay về Việt Nam thăm mẹ của người yêu, ngoan như một đứa con dâu tinh thần.

    Sau 28 năm dài, bây giờ thì Hoài Hương cũng đã có gia đình, có con, như phần lớn phụ nữ trên cõi đời này, nhưng thi tập “Hoài Hương” sẽ mãi mãi hiện diện bên tác giả, hằn sâu trong tâm khảm ông, như ông viết trong hai đoạn mở và kết, bài “Hai mươi tám năm”:

    Trời tháng năm viết vào trang tình sử
    Đoạn tình buồn đời cô lữ xứ xa
    Ôi nhớ quá thiết tha người thiếu nữ
    Đã một thời ấp ủ trái tim ta

    Hăm tám năm viết vào trang tình sử
    Mà nhớ người thiếu nữ thêm vấn vương
    Thơ tôi viết ôi thương từng con chữ
    Thơ ngậm ngùi để giữ mộng Hoài Hương.
    (Hai mươi tám năm, trang 13)

    Như Xuân Diệu nhớ người yêu, nhớ tiếng, nhớ hình, nhớ ảnh, Đỗ Hữu Tài cũng nhớ và nhớ cả nụ cười, nhớ bàn tay, dáng điệu:

    Nhớ em nhìn áng mây trời
    Tôi mơ là gió ru đời mây bay
    Nhớ em thon thả đôi tay
    Tôi như chếnh choáng mê say ngọt ngào.
    (Nhớ em, trang 23)

    ~~~~~

    Xuân hạ thu đông, mùa nào ông cũng nhớ:
    Đông nay ta vẫn một mình
    Ngồi nghe ngọn gió lùa hình bóng đi
    Ôm riêng khúc nhạc tình si
    Nghêu ngao ta hát biệt ly một thời.
    (Mùa đông, trang 32)



    “Hoài Hương”, tên người yêu, mà đồng thời cũng là nỗi nhớ nhà, nên ông có đoạn thơ:

    Ánh trăng lẻ bóng nằm cô quạnh
    Sương phủ cô phòng nghe vấn vương
    Chưa thỏa chí trai cùng vận nước
    Nỗi thương nhớ mẹ, kẻ tha phương.
    (Nhớ nhà, trang 19)

    Rồi ông cũng lần về thăm nhà, tất nhiên là trong mơ. Như Từ Thức về trần, ông lang thang chưa tìm ra ngõ cũ thì chợt nghe tiếng gà gáy sáng làm giật mình tỉnh giấc:

    Tiếng gà gáy sáng chợt giựt mình
    Chưa thấy gia đình thức dậy ngay
    Thì thôi hẹn lại tối nay
    Má ơi! Chờ nắm bàn tay con khờ.

    (Tiếng gà gáy, trang 43)

    Không tự thân về được thì anh nhờ người yêu:


    Nếu có dịp, em về chơi quê mẹ
    Nhớ ghé nhà thăm hỏi má của anh
    Vui vẻ kể loanh quanh vài câu chuyện
    Nhưng đừng buồn khi má nhắc đến anh.

    (Về thăm, trang 46)

    Và ông ước ao cùng người yêu về lại trong chiêm bao:

    Đành thôi chỉ biết ước ao
    Về chung một chuyến chiêm bao đêm này
    Dặn em cười lúc má rầy
    “Thằng Năm quên rủ bạn mầy về chơi”
    (Em có về không, trang 49)



    Trong cơn thử thách, ông vững tin, tạ ơn Thiên Chúa đã giúp ông cất bớt gánh gian nan:


    Tạ ơn Chúa ở trên trời
    Cho con hạnh phúc cuộc đời bình an
    Vượt qua khốn khó gian nan
    Nhận từ bằng hữu chứa chan thân tình
    Đời con không sống một mình
    Quẩn quanh bên cạnh bóng hình bạn xa
    Luôn luôn an ủi thiết tha
    Giúp con thêm sức đi qua ngỡ ngàng.
    (Tình Chúa, trang 57)

    Và ông không quên tạ ơn đời:


    Tạ ơn đời chẳng quên tôi
    Bến Sông Mây vẫn lặng trôi con đò

    Tạ ơn đời vẫn nhớ tôi
    Hoa Sơn Trang có trăng soi khu vườn
    Tôi đi tìm lại con đường
    Nơi Lê Văn Duyệt phố phường thênh thang.

    (Tạ ơn đời, trang 102)

    Trên đây là Đỗ Hữu Tài, là Hoài Hương, là tình yêu, thi ca và bằng hữu, một sự kết nối tuyệt vời. Tập thơ đầu tay “Có những đêm” ra đời trước đây là một bông hoa, và “Hoài Hương” cũng đã in xong, là đóa thứ hai.

    Ở đây chúng ta không mải chú tâm về sự thành công ở mức phổ biến, mà nói về tình bạn.

    Kinh Thi nói “thi khả dĩ quan, khả dĩ quần, khả dĩ hưng, khả dĩ oán”; thơ có khả năng giúp con người nhận xét, tụ hội, hưng phấn, oán giận. Hiển nhiên là thi ca đã mở một lối thoát cho Đỗ Hữu Tài, giúp ông trầm tĩnh nhìn vào cuộc đời, hứng khởi để miên man viết. Thơ đã là phương tiện giúp ông tụ hội, keo kết bạn bè ở gần khắp mặt địa cầu, với sự chung tay, góp mặt của văn thi hữu trên các trang báo mạng và trong các buổi sinh hoạt giới thiệu sách. Tất cả đã gặp nhau ở một điểm chung, thanh lịch và trong sáng: thi ca.

    (NHN, Virginia 8/14)
    ______________


    Thơ về trên chiếc xe lăn
    Phú Cường
    (bài viết về Đỗ Hữu Tài)

    Trong hội trường có thể đón chào khoảng 200 khách cả Mỹ lẫn Việt của Mount Vernon Knights of Columbus tại Alexandria, VA, chương trình ra mắt 2 tập thơ của thi sĩ “bất đắc dĩ” Đỗ Hữu Tài hứa hẹn thu hút người tham dự hơn ước tính của ban tổ chức.

    Bốn tuần trước buổi ra mắt này, nhà thơ nói: “31 năm về trước, tôi không biết làm thơ, không biết gieo vần, hoàn toàn xa lạ với thơ văn nhưng từ lúc tôi bị tê liệt, một căn bệnh mà tới bây giờ vẫn chưa tìm ra căn nguyên, phải ngồi xe lăn, sống buồn bã tại một trung tâm điều dưỡng và tình yêu ban đầu không được trọn vẹn, bao nhiêu vật đổi sao dời, tôi bắt đầu tập tễnh yêu thơ và sáng tác thơ.

    Hầu như định mệnh đã đưa đẩy tôi vào vườn thơ và hoàn cảnh oan khiên khi người yêu đến thấy thân xác tôi co quắp, biến dạng, tôi đã khuyên nàng hãy đi lấy chồng. Nàng ở xa vạn dặm, như tiểu hội “TTT” (Thương Tài Tui), một hội tình thương nhỏ nhưng trái tim rất lớn cho biết: “Tên của nàng là Nguyễn Thị Hoài Hương, chắt chiu dành dụm từng đồng bằng công việc vá quần vá áo để mua vé máy bay từ Úc sang thăm người yêu được một lần rồi sau đó đôi ngã chia ly...”

    Dù xa xôi giữa hai bờ đại dương nhưng nhà thơ Đỗ Hữu Tài, có một chút gì tiềm ẩn của thi sĩ quá cố Nguyễn Tất Nhiên, vẫn cảm thấy gần gũi với tình nhân vì đã như “nhốt” nàng trong thơ để trải bày tâm sự và giao tình và hơn thế nữa hầu như anh không sợ mất nàng bởi tâm tưởng trùng hợp với lời của một bài tình ca: “Buồn lên hiu hắt mà tình không trống vắng. Bởi vì em đang trốn ở trong thơ. Em ở đó muôn đời em ở đó, chẳng bao giờ anh phải chờ mong...”

    Hãy lắng nghe Đỗ Hữu Tài thổ lộ:

    “Tôi mượn vần thơ nhốt một người
    Mượn tờ giấy trắng kết mộng mơ
    Mượn cây viết kẻ lời thẩm kín
    Mượn trái tim hồng đọc tình thơ...”
    Trích bài: “Tôi Mượn Mùa Thu”, trang 108, Tập I

    Cho nên tập thơ thứ nhì của anh mang tên là Hoài Hương mà trong đó bài thơ “Hai Mươi Tám Năm” đã bật ý và tạo cảm xúc cho nhạc sĩ Văn Sơn Trường phổ thành nhạc. Ngoài ra tranh bìa do BS Mùi Quí Bồng phác họa.

    Hãy lắng nghe Đỗ Hữu Tài ngỏ lời mời đọc thơ “Tui”:


    “Thơ tôi viết cho một người quen biết
    Lời thật thà không khúc chiết quanh co
    Như vườn nho đầy ắp trái ngọt ngào
    Như tiếng nói đi vào trong tuồng chữ
    Mời bạn đọc thơ không sáo ngữ
    Đọc nỗi niềm kẻ cô lữ phương xa
    Đây đóa hoa tặng bạn lúc độc hành
    Một góc nhỏ chỉ dành tình thi hữu...”
    Trích bài: “Mời Đọc Thơ Tôi”, trang 67, Tập I


    Đơn sơ, mộc mạc như vậy nhưng khi yêu vẫn là “ích kỷ”:


    “Hãy nói em là của riêng tôi
    Ánh mắt bờ môi lẫn nụ cười
    Trái tim tinh khiết hồn thơ dại
    Êm ái em mơ mỗi một người...”

    Trích bài: “Hãy Nói Em Là Của Riêng Tôi”, trang 45, Tập I

    Hình ảnh của người yêu là hình ảnh của mây và nắng gió:


    “Gọi gió lùa làm rối tóc mây
    Cho ta vương víu bước chân này
    Nắng rơi tươi thắm bờ môi mọng
    Cho lòng ta đượm những ngất ngây...”

    Trích bài: “Có Em”, trang 40, Tập I

    Một chút “thị oai” dễ thương và dễ mến:


    “Cúi xuống đi em cảm ơn đời
    Đang bầy hoa cỏ đón bước chân
    Đang mang mầu nắng tô áo lụa
    Đang ngắm tóc em thay mây trời
    Cúi xuống đi em cúi thật gần
    Để nghe người giải nghĩa yêu thương
    Để nghe tôi nói lời chân thật
    Để thấy bướm hoa tỏ tình trần...”

    Trích bài: “Cúi Xuống Đi Em”, trang 28, Tập I

    Ngoài tình yêu, Đỗ Hữu Tài còn một đức tin mãnh liệt:


    “...Con sung sướng tạ ơn Đức Mẹ
    Đã thương ban hạnh phúc nơi này
    Có bè bạn chia bùi xẻ ngọt
    Là niềm vui con hưởng từng ngày...”

    Trích bài: “Trái Tim Đức Mẹ”, trang 162, Tập I

    “Xin Mẹ nhận những lời thơ con viết
    Bằng tâm tình tha thiết trong tim
    Như tiếng chim ríu rít trên cành
    Con kính cẩn kết thành thơ dâng mẹ

    Trích bài: “Lời Thơ Dâng Mẹ”, trang 111, Tập I

    Đặc biệt nhất và dài nhất là bài “Có Những Đêm” (Trang 13, Tập I):


    Có những đêm giật mình tôi thức giấc
    Xót xa nhìn cùng bóng tối cô đơn
    Nghe đắng cay cho một kiếp con người
    Còn hơi thở nhưng “Tiếng Người Đã Bặt”.


    Cả ngàn bài thơ được sáng tác lúc chiều tà, nửa đêm về sáng mà có thể ý thơ bộc phát từ khi nằm sấp, khi nằm ngửa, lúc cuối mặt, lúc nghiêng đầu trong các tư thế của các giờ phút điều trị hoặc khi ngồi xe lăn ra ngoài hưởng không khí trong lành và thực sự thơ đã về với nhà thơ “bất đắc dĩ” Đỗ Hữu Tài trên chiếc xe lăn.

    Một nhà thơ “bất đắc dĩ” “Tìm bóng tối quên đi thời ngang dọc. Tìm góc trời ta học cách làm thơ” mà chính mình cũng không biết thi phú đã “bẩm sinh” chỉ chờ cơ hội là xuất hiện. Nếu tiền nhân nói: “Thời thế tạo anh hùng” thì ở địa hạt thi văn ta cũng có thể nói: “Tình cảnh tạo thi nhân”.

    Tình cảnh của nhà thơ Đỗ Hữu Tài thật đáng thương: Đặt chân tới Mỹ vừa được 3 tháng, mắc chứng bệnh tê liệt tứ chi, sống cô đơn trong trung tâm điều trị tới bây giờ là 31 năm, người yêu “thề non hẹn biển” đi lấy chồng...để anh phải xót xa:


    “Trời tháng năm viết vào trang tình sử
    Đoạn tình buồn đời cô lữ xứ xa
    Ôi nhớ quá thiết tha người thíếu nữ
    Đã một thời ấp ủ trái tim ta...”

    Trích bài: “Hai Mươi Tám Năm:”, trang 13, Tập I.

    Còn lãng mạn và sâu xa hơn nữa:


    “Thôi thả hoàng hôn xuống thủy triều
    Khoan buông bóng tối lúc đăm chiêu
    Ngừng bên bến đá chờ trăng sáng
    Ngưng dẫm sỏi đau ngóng gió chiều
    Đừng để mưa gào làm biển động
    Chớ cho sương lạnh thấm trùng dương
    Không đưa sóng nước trôi theo gió
    Chẳng gọi sao khuya kẻo nhớ nhiều.”

    Bài “Thôi”, trang 20, tập II

    Và còn nhiều bài thơ dễ thương, dễ cảm trong cả Tập I và II mà ai yêu thơ nên bỏ chút tiền mua về đọc để ủng hộ một thi tài có phương tiện in thêm những cuốn thơ mới cho chúng ta thưởng thức.

    Có những chủ nhật buồn trong đời Đỗ Hữu Tài nhưng ngày chủ nhật 12-10-2014 phải là một ngày vui. Những quan khách và thân hữu của nhiều giới khác nhau từ linh mục, nhân viên điều hành Mt. Vernon Nursing Home, Alexandria, VA, bác sĩ, giáo sư, chủ nhiệm, tới văn thi sĩ, các đại diện cơ quan báo chí, truyền thông, truyền hình tới hai gia đình Bến Sông Mây và Lê Văn Duyệt...sẽ nhiệt tình theo dõi buổi ra mắt thơ rất cảm động của một nhà thơ đau yếu, tật nguyền mà những vần thơ, ý thơ đó đã về trên chiếc xe lăn!

    Phú Cường


    - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

    Mọi liên lạc:
    mienkim@gmail.com



    Miên Kim
    Thu Oct 01, 2015 2:07 am

    (Trích từ bensongmay.net)

  12. The Following 3 Users Say Thank You to khoai tím For This Useful Post:

    chieunhatnang (10-01-2015), Kiến Hôi (10-01-2015), Thiên Xứng (10-02-2015)

Page 98 of 98 FirstFirst ... 8889909192939495969798

Tags for this Thread

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •