" Vườn hoa, nụ hồng, hương thơm và tiếng hát... là những gì tượng trưng cho hạnh phúc con người mà Việt Dương Nhân, qua tập thơ Cát Bụi, muốn gửi tặng cho đời.
Xin tặng cho đời...một vườn bông
Xin tặng cho đời...những nụ hồng
Xin tặng cho đời...hương thơm ngát
Xin tặng đời...lời hát êm trong... (VDN) "
Nguyễn Hữu Nhật
Âm Bản - Nguyễn Hữu Nhật Việt Dương Nhân và Cát Bụi
Sau tập thơ Bốn Phương Chìm Nổi, Việt Dương Nhân trong những nhà thơ ở Paris, với sức sáng tác sung mãn, lại gửi đến quý bạn thơ thi phẩm, Cát Bụi, đã nói lên được nhân sinh quan của Việt Dương Nhân về thân phận con người trong cuộc đời tạm bợ nầy, Cát Bụi gửi đến lời chúc tốt :
Mong cầu đây đó vui cười.
Đừng cho Cát Bụi...ngậm ngùi ngày mai.
Việt Dương Nhân coi thơ như vầng trăng, như ánh mặt trời và thơ còn là chiếc thuyền đưa những tâm hồn đau khổ, từ bờ bên nầy, sang qua bờ bên kia hạnh phúc. Thơ đã giải thoát cho chính tác giả khỏi những băn khoăn, phiền muộn một đời ray rức :
Không thắc mắc, bồi hồi gì nữa.
Mà thấy nhẹ nhàng thanh thản...thôi.
Trong nỗi vui mừng tìm ra ý nghĩa tốt lành của đời sống riêng mình, Việt Dương Nhân hân hoan chia xẻ cùng mọi người :
Xin tặng cho đời...một vườn bông
Xin tặng cho đời...những nụ hồng
Xin tặng cho đời...hương thơm ngát
Xin tặng đời...lời hát êm trong...
Vườn hoa, nụ hồng, hương thơm và tiếng hát là những gì tượng trưng cho hạnh phúc con người mà Việt Dương Nhân, qua tập thơ Cát Bụi, muốn gửi tặng cho đời. Còn chính tác giả :
Cố quên bao chuyện âu sâu
Thả hồn theo gió hòa vào hư không.
Nổi âu sầu không chỉ một đời riêng tác giả mà nó giàn rộng ra, cùng khắp quê hương, nơi mà Việt Dương Nhân vẫn gắn bó :
Ai về quê Mẹ xin cho gởi,
Một khối tình thương rải khắp nơi.
Khát vọng thanh bình cho một quê hương từng binh lửa lâu dài, nồi da sáo thịt, củi đậu lại nấu đậu chỉ vì thứ học thuyết mang từ bên ngoài vào mà anh em trong nhà tương tàn. Tựa hồ như đồng ruộng quê nhà chỉ hợp với tiếng hò, lời ca vọng cổ, tâm hồn nông dân đất Việt chưa thấm được cái cuồng động của nhạc Rock Tây phương, Tâm hồn Việt Nam là ‘’bầu ơi thương lấy bí cùng, tuy rằng khác giống nhưng chung một dàn’’. Thứ học thuyết, giai cấp đấu tranh, gây oán chuốc thù chỉ càng làm cho đất nước suy yếu. Việt Dương Nhân lo lắng :
Một đời tâm trí chẳng an,
Khối sầu mãi đọng ngập tràn trong tim.
Nhà thơ sinh ra từ những mùa hoa đậu bắp ở Bình Chánh, Gia Định, những ngõ tre mát rượi ngày hè, những đêm trăng sáng ngó các ngọn dừa như đuôi chim công xòe ra trên nền trời đất bạc.
Việt Dương Nhân ra đời sớm, thân lập thân, sức mạnh duy nhất nơi tuổi thơ là tình cảm của một con người không chịu sống lệ thuộc vào người khác, Ba mất sớm. Mẹ có một đời riêng cũng không vui. Người chị dâu khe khắt. Với một tuổi thơ không có tuổi thơ, Việt Dương Nhân rời nhà, xa ruộng đồng và lên tỉnh, Bây giờ nhớ lại lòng còn buồn bã :
Tay nâng ly rượu, rượu cũng hững hờ !
Hớp vô một ngụm, cay bờ môi thâm...
Sài Gòn, trong thơ Việt Dương Nhân, như lãng quên, như nhung nhớ, vì ‘’ Sài Gòn là nơi chôn nhao, cắt rún’’. Còn Paris, ‘’còn Paris, con khôn lớn trên đời’’. Gia Định, Sài Gòn và Paris, ba địa danh lớn lao trong đời nhà thơ. Từ một em bé gái mười hai tuổi rời nhà cho tới nay một thiếu phụ trên năm mươi vẫn xa nhà. Nhưng nhờ thấm thấu tinh thần nhà Phật, Việt Dương Nhân hiểu rằng ''trong ba ngàn thế giới lớn, nơi đâu chẳng là nhà'', nhưng ngôi nhà thời thơ ấu và tình thương Mẹ vẫn thường dậy lên trong lòng tác giả bao mối cảm hoài :
Dĩ vãng buồn !
Gởi lại đất Sài Gòn !
Dĩ vãng sầu !
Cất dấu ở Paris !
Một đời hai dĩ vãng,
Sẽ chôn nơi chốn nào ?
Rún phải cắt, nhau có thể chôn, nhưng dĩ vãng dù buồn hay vui, người ta khó có thể chôn được nó, bởi vì nó là một phần của đời sống, hay chính nó kết lại thành đời sống. Việt Dương Nhân từng chôn chặt dĩ vãng ở trong lòng. Nó bật dậy, sống lại mạnh mẽ trong thơ, không ai chôn được dĩ vãng. Người ta biến nó thành một sức mạnh tâm hồn, đẹp như tình mẫu tử :
Căn phòng xưa cũ vẫn còn
Con về cho mẹ đở mòn xác tâm.
Người chối từ dĩ vãng cũng như một dân tộc chối từ lịch sử của mình ? Việt Dương Nhân đi nhiều nơi trên thế giới và dù muốn hay không, tác giả của tập thơ Cát Bụi cũng là dân sống ở Paris lâu năm, những xa hoa cũng từng trải, nhà thơ vẫn tâm sự chân tình về một dĩ vãng nhiều thua thiệt, đau buồn của mình. Không một lời trách cứ. Bởi Việt Dương Nhân coi mỗi đời người như một cánh lá. Từ khi xuân xanh tới lúc thu vàng :
Nhìn qua song cửa buổi chiều nay
Thấy bao chiếc lá hững hờ bay
Trên cành rơi xuống, dường kinh hãi
Như sợ chân người dẫm nát...thay !
Khoảnh khắc thấy được cái ngắn ngủi của đời sống, nhà thơ hiểu ra lẽ đạo, mọi vui buồn trong đời không lớn lao như người ta tưởng, và dù cho có lớn lao đến đâu, những vui buồn ấy cũng nằm trong cái mỏng manh, qua đi rất nhanh :
Nhìn bầu trời xanh xanh.
Tiếng chim hót trên cành.
Mùa xuân đi qua nhanh.
Kiếp người sao mỏng manh!
Chỉ có thơ, thơ chôn đi được nỗi buồn và làm sống lại niềm vui, ngay trong lúc sáng tác, Việt Dương Nhân trở thành một người cầm bút không phải vì muốn đua chen chữ nghĩa với đời, mà vì chính trong lòng có bao nhiêu điều nếu không viết ra thì khổ lắm. Trước hết là nuối tiếc một thời đã qua :
Đêm khuya im vắng buồn tanh,
Mượn cây bút nhỏ dệt thành bài thơ.
Thẩn thờ hồn mộng, tâm mơ,
Phải chi trở lại tuổi thơ thuở nào...
Một tuổi thơ không quần áo đẹp, không đồ chơi, không đủ ăn và hơn thế nữa, không được vỗ về, an ủi. Tự kiếm sống bằng hai bàn tay trắng. Nụ hoa vươn lên. Rồi nở. Nở không vì mình mong muốn. Mối tình đầu đời lỡ dở với dư vị đắng cay :
Tội thân hoa
Không dám nói một lời
Phải chấp nhận
Vì đời cần sự sống.
Ước mơ của người con gái, thuở Việt Dương Nhân mái tóc chớm xanh, trong thanh bạch không mong giàu có, trong thất thế không trông địa vị, chỉ một lòng thao thức được trở thành :
Chẳng phải vì một chút lợi danh.
Nó mơ từ độ tóc còn xanh.
Mơ thành thi sĩ, hay văn sĩ,
Mà sự học hành quá mỏng manh !
Bỏ học, đi làm, rồi vừa đi làm vừa đi học, trong hoàn cảnh nào cũng khó khăn. Cái khó khăn trước hết của một người có nhan sắc bị lưới đời vây bủa, cùng với trách nhiệm tự ràng buộc gánh vác, chia xẻ cùng những người thân yêu cơ cực, tất cả như một hàng rào ngáng đường tiến thân cho một thiếu nữ con nhà nghèo. Chúng ta trân trọng một tấm lòng thành thật :
Đời Kiều không nghĩa lý gì !
Còn em biết gọi là chi giữa đời ?
Kiều, mười lăm năm chơi vơi.
Em, bốn mươi sáu năm đời khá lâu.
Người nào không yêu quý mẹ mình thật là một bất hạnh lớn lao. Do tình cảnh ngoài ý muốn, những năm nhà thơ bé bỏng, bà mẹ không được ở gần để che chở, chăm sóc khiến nhà thơ phải sống nay đây, mai đó vất vả vô cùng. Vậy mà Việt Dương Nhân vẫn một lòng yêu quý mẹ, biết ơn sinh thành của mẹ. Năm tháng làm mòn mỏi thể xác nhưng tâm hồn nhà thơ vẫn phơi phới, nồng ấm tình người muôn thuở :
Thân con như đã rã rời,
Mà lòng vẫn giữa như thời xuân xanh.
Thời của xuân xanh, thời của tình yêu mới lớn, thời của giọt sương cũng ra châu ngọc, thời của cánh cò trắng vút bay trên hàng dừa nước, những cánh đồng lúa vàng Bình Chánh từ ngã ba Phước Cơ về Hưng Long, những địa danh nổi tiếng thời chiến như Bà tà, Tân Nhựt, tân Kiên... Nơi mà :
Bao nhiêu chất chứa tình thương,
Thương về quê Mẹ vấn vương vạn sầu...
Phần đông người ta muốn thời gian đi chậm, đồng nghĩ với sự kéo dài đời sống, tại sao Việt Dương Nhân lại mong ước :
Ta muốn gào lên cho vỡ đất trời
Cho tan nát hết cõi đời nầy đây
Thời gian hỡi ! sao cứ hững hờ bay
Hãy nhanh đi chớ, cho đời qua mau.
Câu trả lời thật giản dị, thời gian không phải là ‘’đơn vị sống’’ ở kiếp nầy, bởi tình yêu theo Việt Dương Nhân, không tính bằng năm, bằng tháng, mà được tính bằng những kiếp người
Xin hẹn kiếp sau ta sẽ nói,
Kiếp nầy đành gói trọn riêng thôi... !
Mười năm nhớ lại một người, của mùa thu cũ, nỗi nhớ khôn nguôi. Không nói ra được thì phải viết. Tình yêu là mâu thuẫn ? Ngày mong qua mau. Nhưng đêm thì muốn chậm lại :
Đêm nay nhớ lại một người,
Của mùa thu cũ hơn mười năm qua.
Bởi vì đêm có những giấc mộng, trong giấc mộng người thường gặp người, khi mộng tàn canh, người tỉnh dậy cô đơn :
Thơ Việt Dương Nhân, có nhiều chỗ như văn nói mộc mạc, thiếu chải chuốt, nhưng cũng nhờ thế mà tiếng lòng của nhà thơ có được ngôn ngữ riêng biệt, không bị ảnh hưởng tiếng nói của bất kỳ nhà thơ nào. Nó là tiếng kêu tụ nơi tâm hồn tác giả :
Nhờ gió làm ơn gặp một người
Nói rằng : ta đợi mỏi mòn hơi
Hãy về cho kịp, không ta chết
Xin giúp dùm ta nhé gió ơi !
Tình yêu, trong đời một người đàn bà, dù thuở xuân hay buổi tàn thu, bao giờ cũng là một ám ảnh khôn nguôi, người đàn bà có thể chịu sống thiếu thốn mọi thứ, chỉ trừ tình cảm :
Hồn ta như đã lâng lâng
Bỏ chăn gối lạnh một lần nữa đây !
Nhưng một người đàn bà biết suy nghĩ, như Việt Dương Nhân, hai lần khổ hơn so với những phụ nữ khác không bận lòng vì tình yêu quê hương. Quê hương làm động tâm nhà thơ không chỉ hình ảnh bà mẹ già ở quê nhà chờ mong con cháu về xum họp. Quê hương không chỉ là những trẻ thơ tan tác trong chiến tranh và trôi dạt thời hậu chiến. Nó còn là tiếng ca ai oán của làn hơi ''vọng cổ hoài lang'' của ông sáu Lầu. Nhớ chồng khi nghe tiếng trống. Tiếng trống đêm thời Pháp thuộc đưa những người yêu nước đi đày. Nhà thơ cho biết ông nội của mình làm ''tay sai'' cho ''thực dân'' mà người cha lại đi ''kháng chiến'' chống Pháp. Nghịch cảnh gia đình đó không làm giảm lòng gắn bó của Việt Dương Nhân với quê mẹ Việt Nam. Nhà thơ cảm ơn Paris, đất dung thân, nhưng biết ơn Sài Gòn và tạ ơn quê nhà Gia Định. Nhớ mãi từ bát canh chua cá Ngác, tới miếng dừa nước trong veo. Mùi rơm rạ sau mùa gặt. Đặc biệt là vọng cổ, một loại hình nghệ thuật dân gian, giọng sầu thảm, nhưng hơn bất kỳ thứ dân ca nào trên thế giới, bởi sau khi cất lên được tiếng than người ta thấy nhẹ lòng. Vọng cổ, bản chất là thơ, có thể dựng thành ca kịch với nhiều thể điệu khác nhau. Nhị hồ, tức đàn cò, một thứ vĩ cầm Đông phương dìu dặt. Phải là người miền Nam mới thấm thấu được cái hay của vọng cổ. Nó đặc biệt như cây đàn guitar phím trũng, chứa đầy những thanh âm :
''Trưởng huynh ơi ! Đời em là một cánh chim đơn, với cuộc sống thăng trầm gặp bao cơn giông tố, giờ đây em xin bỏ đời cát bụi, cặm cuội ngồi nhà mà cầu nguyện thế gian, và cầu cho Quốc Thái Dân An, mong đất Mẹ Việt Nam có một vầng trăng sáng, rồi đây với những tháng ngày Nắng-Mới, đàn chim Việt sẽ vỗ cánh bay về''.
Vọng cổ, dưới ngòi bút Việt Dương Nhân, không hề ai oán. Thú vị vô cùng khi chúng ta hình dung, trên bờ sông Seine có một người phụ nữ phương Đông bề ngoài Tây hóa, mà trong lòng lại rất Việt Nam, vẫn âm thầm soạn các bài vọng cổ :
''Lấy lửa công minh mà đốt quyền độc trị, cho nước Việt mình có Dân chủ Tự do, và nhà nhà được cơm no áo ấm, hưởng mọi quyền người như tất cả nhân sinh, hơn hai mươi ba năm chiến chinh đà nguội lạnh, mà sao còn nghi ngút lửa thù căm...''
Việt Dương Nhân với tư cách nhà thơ hay soạn giả các bài ca vọng cổ, trước sau vẫn chỉ là người đa cảm, biết thương yêu và chia xẻ cùng thân thích, bạn bè, thương nhớ quê nhà và lòng cháy bỏng một niềm mơ ước chung cho cả dân tộc mình. "Hãy làm sao cho sáng ngời nước Việt, cho dân tộc mình một cuộc sống bình yên".
Nhưng ở đây, trong bài viết nhỏ nhoi nầy, tôi chỉ muốn nói tới một Việt Dương Nhân nhà thơ. Nhà thơ của Sài Gòn ba trăm tuổi 1668-1998, nơi mà nước mắt và tiếng cười của nhà thơ từng đổ ra, bật lên với bao kỷ niệm :
Yêu em từ thuở vào đời,
Khi cành hoa búp lả lơi gió chiều.
Áo dài tha thướt dập dìu,
Màu hoa cà tím mỹ miều nhởn nhơ.
Em là Gài Gòn, em là kỷ niệm, em là ngày sáng nắng bừng lên ở phía chân trời quê mẹ. Còn ta, Việt Dương Nhân, thường đêm thao thức nơi quê người, ngồi viết một mình, một bóng :
Ta còn ngồi viết mấy dòng,
Cho vơi đi bới nỗi lòng nầy đây !
Bạn đọc yêu thơ Việt Dương Nhân, qua Bốn Phương Chìm Nổi, còn tìm gặp được một tâm hồn sau bao đau thương vẫn :
Bây giờ còn mộng với mơ,
Dệt lên được mấy vầng thơ cuối đời.
Nhưng tới Cát Bụi, chúng ta chỉ thấy một Việt Dương Nhân thanh thản, không buồn vui, không mơ mộng, thoát ra khỏi được ảo ảnh ‘’chấp ngã’, vươn tới một không gian rộng lớn :
Cố gắng vượt qua lượn sóng đời,
Vượt luôn giông bão giữa trùng khơi
Thân còn hiện hữu trong trời đất,
Bốn bể lanh quanh thế mà thôi...!
Nếu không tự giải thoát được, theo Việt Dương Nhân, ngôi nhà cũng như cuộc đời, khi cuộc vui tàn, tiếng đàn, giọng hát lắng ngưng, những người khách xa dần rồi khuất hẳn, chỉ còn trơ lại chủ nhà với nỗi buồn nhiều hơn trước khi có cuộc vui :
Đêm nay nhà thật là vui,
Đàn ca ngân hát, ôi thôi tưng bừng.
Cuộc vui nào, khỏi tàn ngưng ?
Mình ta còn lại, bỗng dưng thấy buồn.
Không chỉ cuộc tình, mà toàn bộ cuộc sống, tự thân nó đã là Cát Bụi. Anh và em, ở đây, như bản thể và tha nhân, mình và người, giữa nhà thơ và sự mơ mộng chỉ còn lại sự nhớ thương :
Tỉnh rồi, anh biến đi dâu ?
Để em ở lại ôm sầu nhớ thương.
Nguyễn Hữu Nhật ***
Thay lời tựa thi tập "Cát Bụi"
của Việt Dương Nhân
Tôi từ đâu đến đây không biết
Về nơi nao Cát Bụi chẳng hay
Thân chuyển mãi vòng quay bất tận
Tâm một viền trăng sáng đâu lay...
*
Cảm ơn bạn đọc thơ tôi
Tiếng lòng của kẻ bồi hồi nhớ quê
Cánh đồng im lặng tái tê
Cánh chim lẻ bạn bay về chiều xưa
Trên bờ ao cũ nắng thưa
Tiếng cười trẻ dại bây giờ còn vang
Dù đời sớm gặp phũ phàng
Cha đi kháng chiến, mẹ sang thuyền người
Tuổi thơ chiếc bóng bên trời
Khuya lau nước mắt sầu đời bạc đen
Đêm mong soi tỏ ngọn đèn
Để coi chiếc bóng mình quen một mình
Thơ tôi là cõi lặng thinh
Chung quanh thiếu một cái tình người ta
Năm mười hai tuổi rời nhà
Bước chân mỗi bước xót xa phận nghèo
Phố phường bước nhỏ mừng reo
Đầu đời tinh lỡ buồn theo tháng ngày
Trước sau trắng hai bàn tay
Hai bàn tay trắng vốc đầy thương yêu
Thơ tôi chiếc lá cuối chiều
Rụng bay đất khách nghe nhiều đắng cay
Cánh sen bùn lắm phương nầy
Vẫn mơ phương ấy vòng tay mẹ hiền
Chỉ mong đời bớt đảo điên
Mười phương Phật độ bình yên nẻo về
Thương mình khi tỉnh, lúc mê
Chập chờn hư, thực lạnh tê một đời
Cảm ơn bạn đọc thơ tôi
Bốn Phương Chìm Nổi người ngồi tĩnh tâm
Tiếng đàn, giọng hát, lời ngâm
Chỉ như bè nổi âm thầm qua sông
Tới bờ vắng lặng hư không
Buồn vui của những chuyện lòng sớm quên
Bởi chính hồn mình chưa yên
Hỏi thân Cát Bụi ưu phiền sao qua
Thơ tôi cảm tạ gần xa
Tấm lòng tri kỷ nở hoa sen vàng.
*
Tạ ơn các bạn gần xa
Đem lòng thương mến tặng hoa bằng lời
Mai sau mỗi người một nơi
Hương thơm còn gởi lại đời mến thương
Nguyễn Hữu Nhật
(Na Uy, Oslo 1/1999)
"Giữa sỏi đá vút vươn niềm hy vọng
Trong tro tàn dào dạt nhựa hồi sinh
Hận nội thù trên máu ruột Tiên Rồng
Căm giặc cộng BÁN non sông Hồng Lạc" (YTKCPQ)
TL
7 cũng TL & gia đình vui vẻ đón năm mới 2011 thật bình an
"Giữa sỏi đá vút vươn niềm hy vọng
Trong tro tàn dào dạt nhựa hồi sinh
Hận nội thù trên máu ruột Tiên Rồng
Căm giặc cộng BÁN non sông Hồng Lạc" (YTKCPQ)
"Giữa sỏi đá vút vươn niềm hy vọng
Trong tro tàn dào dạt nhựa hồi sinh
Hận nội thù trên máu ruột Tiên Rồng
Căm giặc cộng BÁN non sông Hồng Lạc" (YTKCPQ)
Tôi muốn viết cho bà đọc kỹ và suy nghĩ kỹ trước khi quyết định một chuyện quan trọng (có lợi cho cả hai) trong tương lai.
Phải đọc rất kỹ. Vì tôi nghe không rõ nên thư cho bà nói sâu sắc và tĩ mĩ hơn.
Số là ở không buồn chán quá và xài tiền ra hoài cũng ngán nên muốn làm ăn lại vài năm nữa rồi mới phủi tay được. Nghề làm nhà hàng cũng như nghệ sĩ lâu ngày cũng nhớ nghề và nhớ khách.
Tóm lại, tôi muốn rủ bà (hợp tác). Vì bây giờ tôi bị tàn phế một phần. Do đó sự hợp tác của bà rất có ích lợi cho sự thương mại, nhứt là về mặt lặt vặt có người lo phụ (tiếp khách, chiêu đãi...).
Tôi biết bà có máu nhát gan sự hùn hạp và có thể bà khuyên tôi : "Anh Hai à, già rồi thỉ nghỉ ngơi đi làm ăn chi nữa cho cực khổ". Nếu bà nghĩ như vậy thì chắc "xù" luôn khỏi cần đề nghị gì với bà nữa .
Vì thật ra tôi cũng muốn đề nghị với thằng Hải để mua lại cổ phần của ông Ly, cùng giúp bà-xã có công ăn việc làm, tôi đỡ buồn, đỡ phiền (đôi khi muốn ngủ luôn một giấc). Thế mà bị thằng Hải từ chối phũ phàng với ý nghĩ là bây giờ nó đủ sức (đủ tiền, đủ người (có con lớn, vợ phụ vào) lại còn chê tôi già lẩm cẩm còn làm được gì (?), thằng Hải như vậy là không hiểu xa. Tôi tuy già thể xác, chậm lục nhưng đầu óc còn sáng suốt, kinh nghiệm thương mại nhà hàng điều hành (gần 30 năm). Tôi đã tìm góp mọi kinh nghiệm nhà hàng - từ đi ăn ở VN, Nhật Bản, Mỹ và tất cả các tiệm có tiếng ở khu 13 Porte Choisy (coi cái nào hay cái nào dỡ của người ta). Có thể kiếm 10 cậu chạy bàn nhanh nhẹn, lẹ làng dễ hơn là kiếm 1 người có đầu óc sành sõi kinh nghiệm như tôi. (biết kéo khách, biết ra các món ăn đặc biệt, biết làm thế nào để tăng 'recettes'). Những chuyện đi mời là khó kiếm người. Chứ còn bưng dọn thì dễ quá. Rất tiếc thằng Hải không biết những chuyện đó. Tôi giống tựa như bà Isa. Ở khu Choisy này, tôi đi đâu là có một số khách theo tới đó.
Thằng Hải thì an phận vì chỉ muốn "liệu cơm gấp mắm".
Tôi muốn hợp tác vì tôi thấy hai gia đình đều có lợi.
Hồi tối tôi mới đi dạo lòng vòng qua các nhà hàng thì thấy nhà hàng "ML" khách quá lưa thưa. Tóm lại biệt danh "ML" bây giờ 'xuống cấp'. Danh tiếng "ML" là không còn nữa. Có lẽ ông Ly thấy vậy nên mới đòi rút sớm. Và ông than với thằng Chiêu là bị Hải ép giá cổ phần, giống như lúc trước tôi bị vợ chồng Daniel và Thanh vậy. Nhưng thôi chuyện ấy không nên nói nữa vì dầu sao bà-xã của tôi cũng binh thằng H rất nhiều.
Bây giờ bàn chuyện riêng giữa tôi và bà, coi bà có dám tin tưởng và nghe tôi trình bày không ?
Hôm nay, mời bà đi ăn cơm và cho bà hay là tôi và bà-xã có ý định mua tiệm "NH" này. Giá cả gần xong, chỉ còn kỳ kèo đòi (.) nhiều quá. Nên mới gợi ý nghĩ đến bà.
Bây giờ chúng ta đi gần đến cuối cuộc đời rồi nhiều lắm là 5, 10 năm nữa là cùng. Nhưng tôi muốn những năm cuối mình phải sống thoải mái tài chánh chứ không èo uột như bây giờ (tình trạng của bà và tôi). Gần một năm rồi mà chỉ có 200euros mà bà trả không nổi. Và trong tương lai còn đi xuống nữa. Tôi nghĩ cũng tội cho bà. Một thời chi tiền như nước, chơi đẹp hết mọi người, bạn bè núp bóng bà, bây giờ không còn ai.
Bà từng nói anh Hai à, tôi có khả năng mượn tiền là có khả năng trả ! Bây giờ bà lại than vắn, thở dài !
Không phải tôi kể ra để trách bà nhưng mà để bà xét lại những lời khuyên của tôi lúc trước coi đúng không?
Nầy nhé :
1) Đầu tiên rủ bà hùn làm tiệm "SG" (vì lúc đó tôi không có dư nhiều) để có đồng ra đồng vào và vui vẻ. Thế mà bà do dự ngần ngại. Cuối cùng bà từ chối và lại ăn xài, cho mượn tùm lum (cám ơn đã cho em gái tôi mượn !) rồi tiền bị xé lẻ tiền bạc mất vốn !
2) Lần thứ hai, tôi khuyên là phận 'bồ nhí' trong lúc được cưng, nên vòi vĩnh để xin mua một studio cho mướn - hầu có lợi tức bỗ sung về già. Bà lại phủi tay, phủi phủi như là tôi xúi bậy (hoặc vì tự ái hoặc vì quân tử) và còn có ý chê trách tôi - mỗi khi tôi nhắc đến. Bây giờ nói thật lòng tự xét thâm tâm coi tôi nói có thiết thực không ? Nhưng thôi chuyện cũ qua rồi - ta bỏ qua.
Bây giờ nói chuyện tương lai.
Thật sự mà nói tánh bà rất tốt và nhân hậu (hơn cả tôi) chính vì Y. nó hiểu bà nên mới nói với tôi là hùn hạp với ai là không biết chứ với con Tuyết thì tốt lắm vì em hiểu tánh tình nó. Và phần tôi cũng thương và quí mến bà nhiều lắm.
Bên trời tây nầy lạnh lẽo, tình cảm chân thật khó kiếm người như bà. Vã lại bà-xã tôi tánh tình khó khăn không có bạn bè, mà chỉ quí bà và nghe lời khuyên bảo của bà (còn hơn nghe lời tôi). Bây giờ, nhiều lúc gia đình tôi lũng cũng thì chắc cũng nhờ bà giải giây vì bà rất có uy tính với bà-xã tôi.
Tóm lại, tôi phải đi vào vấn đề.
Tôi muốn mua tiệm "NH", để tiếp tục làm ăn lối 4, 5 năm nữa rồi giải nghệ luôn. Tiệm này nhỏ, dễ điều hành, dễ kiểm soát và không còn sẽ bị rắc rối gì cả (personels=người làm).
Tiệm có tiền nhà rất rẻ (1.700e/t) và trên lầu có 2 phòng (50m²) để ở. Tiệm này tôi nhắm từ lâu (3, 4 năm trước lận) thằng B. giới thiệu đi coi. Tôi trả giá 350.000euros - Nó không chịu bán và đòi 400.000. Đó là lúc trước chưa sửa sang dơ dái. Bây giờ qua ba đời chủ (làm Nhật Bổn + H. NH., sang lại cho bà K. Phở ..., sang lại chủ Tàu bây giờ) đã sửa lại hoàn hảo, mình chỉ vào trang trí lại chút đỉnh là xong.
Làm vài năm tạo khách thì bán lại cũng rất lời. (theo sự nhận xét của tôi) Nó bằng lòng giá chỉ 360.000e).
Bây giờ nếu tôi mua tiệm một mình cũng xong, nhưng thiếu nợ nhiều người (mệt lắm). Chợt nghĩ đến bà và lúc trước có nghe bà nói, có ý định bán nhà để có chút tiền xài và vào Paris mướn nhà tạm sống. Bây giờ tôi gợi ý đem vốn vào hùn hoặc cho mượn (nếu tin tưởng tôi) là phương pháp hay tuyệt nhứt.
Hồi tưởng lại cách đây mấy mươi năm, hồi 1978, lúc tôi mới qua Tây (vượt biển) chân ướt chân ráo, qua đây thì được bà đối xử rất bao tốt đẹp (mời lại nhà đãi cơm, hớt tóc ...). Chao ơi, tôi thật cảm động và nhớ ơn. Tuy rằng tình cảm của tôi đối với bà ở VN cũng hơi lợt lạt.
Cuộc đời bà luôn luôn giúp đỡ mọi người lo hạnh phúc cho mọi người. Nào là giúp con Toản, con Thanh, cả con Yến em tôi, Ngọc Hải, rồi lại ông gì (?) giúp ông đi xin việc làm, bà dẫn đi thử việc, đi (entretien), cúng vái v v... Thế mà người ta đối xử lại rất tệ và bà cũng không hề than oán. Chuyện này tôi không so sánh được với bà. À quên kể cả vợ chồng ông PH nữa ! Và có lẽ còn bao nhiêu người khác nữa mà tôi chưa biết đến.
Tôi rất khâm phục và rất quí bà chỗ đó. Tuy rằng có nhiều người khen-chê nói bà "quân tử tàu". Bà cũng mặc kệ.
Bây giờ bà sống cô đơn một mình tiền bạc thiếu truớc hụt sau. Bạn bè đâu còn ai chỉ còn làm bạn với INTERNET để tự an ủi. Có lẽ là tại số phần !
Cuộc đời tôi cũng vậy, luôn luôn giúp đỡ người và không bao giờ muốn làm ai buồn lòng hay lường gạt ai. Thằng H., cậu em vợ tôi, tôi cũng giúp đỡ nó từ thuở hàn vi, tôi lo tiệm cho nó, lo vợ đàng hoàng hiền hậu (con Phượng) thế mà vì tánh tình bọp chộp tây không ra tây, ta không ra ta nên bị ông bà già vợ hụt (người rất đạo đức tu niệm !) bác đơn. Thật là uỗng. Nhưng cũng may gặp đuợc con Lan cũng đỡ.
Chính tôi tự dàn xếp đùm bọc mọi phương tiện để giúp làm ăn làm tiệm "NĐ", không xong. Do đó tôi phải ra tay gầy dựng (từ A đến Z) để tạo nên tiệm "ML" (Tolbiac). Thế nên nó mới có được ngày hôm nay. Bây giờ gia đình tôi ở thế kẹt (tôi thì gia nua tàn tật, bà-xã lãnh thất nghiệp không biết được bao lâu ?). Sau đó làm sao sống đủ !
Tiền nhà còn phải góp 4 năm nữa. Lại còn thằng Phi phải có tiền lo cho nó được như chị nó chứ. (giúp mua nhà, mua xe, làm đám cưới v v...). Do đó tôi phải tiếp tục cày. Thế là tôi dẹp tự ái, và để bà-xã vui lòng, nên mới gõ cửa xin mua cổ phần lại. Nó lại phủi phủi từ chối giống như coi tôi là ăn bám. Nó đâu có hiểu tiệm vào tay điều hành của vợ chồng tôi phụ thì chắc chắn phải làm "..." chứ đâu có ủ rũ như bây giờ mà nó coi là đủ. Thôi thì số tôi và số bà giống nhau ở chỗ đó. Tôi và bà đã hiểu tánh tình nhau, và đã giúp đỡ nhau trong bao lâu nay. Tôi còn nhớ, hồi bị Daniel và Thanh hất cẳng thì bà lại an ủi khuyên lơn, lúc ra tiệm "ML" (Hopital) thì bà lại ráng lo kéo khách, kêu người này, người nọ đến ăn. Cả thằng Tâm, con bà cũng tới tổ chức ăn nhậu giúp đỡ. Còn bà thì lúc kéo ông Jean (papa Isa), lúc kéo Robert và kéo biết bao bạn bè và cả những nghệ sĩ đến ăn ủng hộ. Thạnh tình ấy tôi làm sao quên được ! Bù lại, lúc bà bị Isa 'hạ nhục' thì vợ chồng tôi khuyên lơn ...
Tóm lại chúng mình có những kỷ niệm vui buồn và êm đẹp. Có thể nói tôi và bà còn thân và hiểu nhau hơn anh em ruột !
Cuộc đời tôi và bà, chúng ta không lường gạt ai, không hiếp đáp ai, sống thân ái với tất cả mọi người chung quanh. Và bà còn hơn tôi ở chỗ là luôn luôn giúp người và làm lợi cho mọi người nếu có thể được ! Không cần hưởng lợi.
Còn tôi chủ trương làm ăn thì phải làm lợi cho cả 2. Và không lợi dụng ai, không lường gạt ai là được tốt, ở phải trời đãi !
Vì thế nên mới có ý định mời bà lại ăn hôm nay ở tiệm "NH" trước là coi tiệm, sau là bàn chuyện làm ăn thật tình với bà.
Do đó tôi đề nghị bà 2 điều :
1) Nếu bà hùn vốn với vợ chồng tôi tính bằng % số vốn góp vào để mua tiệm. Sau đó sắp xếp vị trí mỗi người, lương hướng, tiền lời chia theo phần trăm cổ phần sau khi trừ mọi chi Phí, lời ăn, lỗ chịu !
2) Nếu bà ngại hùn hạp rắc rối, thì bà phụ vào cho vợ chồng tôi mượn là 100.000euros (do bán nhà). Tôi trả tiền lời 1%/tháng, tức 1.000E/t. Bà lại sẽ được mướn nhà giá nhẹ lối 800E/tháng, ông Vg định giá 1.000/t. Như vậy mỗi tháng bà dư 200E + tiền hưu trí của bà là đủ xài thoải mái nữa, nếu tính toán kỹ, mình có thể khai bà mướn nhà thì sau đó bà lại được lãnh Allocation từ 200 đến 300euros/tháng tiền mướn nhà. Nhưng vấn đề này chúng tôi phải đóng thuế lợi tức do đó mình phải tính lại thiệt hơn.
Ngoài ra bà còn có những lợi ích khác nữa.
Thứ 1: Sau khi trụ trì ở Paris cho có thâm niên (lối 1, 2 năm) mình sẽ nhờ chị Mỹ Dung hoặc nhờ Assistance Mairie xin nhà cho người già.(Chị Mỹ Dung rành vụ nầy lắm) lúc có được nhà chánh phủ giúp cho ở thì bà sướng như tiên. Mọi chuyện có chánh phủ lo hết. Bà chỉ đóng tiền tượng trưng và còn tiền bán nhà bà rủng rỉnh cất riêng xài thoải mái 100.000e đến chết cũng chưa hết. Muốn đi vacances đâu cũng có tiền, muốn ăn nhà hàng nào cũng không ngại ngùn so đo. Muốn thăm Tâm ở Mỹ thì cứ mua vé máy bay đi liền. Chứ không co cụm như bây giờ.
Thứ 2: Sau khi có nhà ở Paris (trên lầu n/h "NH") bà có thể giúp ích cho n/h bằng cách làm serveuse-weekend hoặc lúc chúng tôi cần; có thể giúp bếp lột hành lột tỏi, bào chế vài miếng ăn đặc biệt, để mình ăn cơm chung vừa vui vẻ vừa đỡ cô đơn, đõ tốn kém lại dư tiền túi chứ không như bây giờ để cái nhà ở như vốn chết không sinh lãi gì cả.
Tánh bà vui vẻ, giao thiệp rộng cứ để tiếp khách (Tây + Việt) là hết xẩy.
Lại nữa, nếu muốn kiếm tiền thêm, có thể giúp Bé Kim giữ con dùm nó (*) (hoặc bà hoặc bà thay nhau người phụ coi tiệm, người làm vú em ...()
Tóm lại, vợ chồng tôi cần sự góp vốn của bà lúc ban đầu, vì số tiền (!) nó đòi cao quá (đến 100.000 lận). Tui có thể chạy mượn lung tung cũng đƯợc nhưng hơi mệt. Vì thế mới đề nghị bà vào có lợi cho bà và cho tôi. Vì tánh tình bà tốt, mình hiểu nhau quá rồi và tôi cần nhứt là bà, chỉ có bà là người giảng hòa gia đạo chúng tôi (vì bà-xã thích bà và nghe lời khuyên của bà còn nhiều hơn tôi). Đó là lợi ích tinh thần mà tôi rất cần trong những năm cuối cùng nầy.
Kỳ nầy làm ăn thì chắc thành công còn nhiều hơn mấy lần trước nên khó thất bại.
Hồi trước "ML" (Hopital) không kinh nghiệm, không biết nghề, không ai biết tiếng tăm, thế mà cũng làm tạm đủ. Đến "ML" (Tolbiac) thì từ tiệm chết tạo nên tiệm sống vẻ vang. Và khách không quá tệ như bây giờ.
Sau về "SG" thì đã đầy công lực sung mãn. Chẳng may, tôi bị bịnh thình lình, nên mới bỏ dẹp.
Bây giờ thì đã hoàn toàn mọi mặt. Sức khỏe tôi rất tốt, kinh nghiệm tràn đầy, tiếng tăm nhiều người biết. Bà-xã tay nghề rất cứng (bổ xung học thêm kinh nghiệm ở VN, trên INTERNET... Rút tỉa những kinh nghiệm ở n/h "SG cũ" phải mướn tiệm, mướn người, mướn người không kiểm soát nổi, vợ chồng gây gỗ hoài (vì tánh tôi xài phí tiền, dễ dãi với personel ...). Còn tiệm này thì rất vừa tầm, thị tứ tốt rất dễ làm.
Và tánh tôi bây giờ cũng đầm lại nhiều. Sau một năm nghỉ ngơi. Bây giờ tôi chỉ muốn làm việc. Vì ở không buồn chán quá. Mình còn tài, còn sức thì phải cày thêm một chút.
Thôi, tôi đã nói hết lời. Bây giờ để bà suy nghĩ kỹ để chọn con đường đi của bà. Một câu nói cuối cùng: Bà phải tin tôi, không bao giờ hại bà bà luôn quí mến bà vì mình trải qua nhiều ân nghĩa.
Đây lời kêu gọi lần thứ ba và là lần cuối. Nếu bà e ngại thì rất tiếc và tôi không biết nói sao ? Chắc phải đi con đường gồ ghề và buồn tẽ hơn. Nhưng tôi tin rằng sẽ tới đích tốt.
Nếu bà không ok thì yêu cầu duy nhứt của tôi là 'kín miệng' đừng nói chuyện này với ai cả. Cám ơn bà. Còn nếu ok, thì cũng TOT SECRET. Mình sẽ tiếp tục bàn vào chi tiết và những thắc mắc của bà cho bà ráng suy nghĩ 4 tuần để trả lời và bổ sung. Bà nên giữ kín. Và nên có thể chỉ viết cho tôi bằng thư. Vì tôi nghe điện thoại không rõ mấy. Chuyện này tôi cũng chưa cho ai hay kể cả bà-xã (*). Phải chờ quyết định của bà mới tính đường binh được .
Thôi tạm chấm dứt nơi đây. Sau khi ăn uống bà về đọc thư cho kỹ. Cầu trời cho bà suy nghĩ tìm con đường đi đúng.
Anh Hai Ch.
LĐCh.
Tb : Bà-xã chỉ biết là nên mua tiệm chứ không biết tôi kêu bà vào. Nên khoang nói gì cả .
= Hết =
________________________________________
*vdn- Lá thư viết tay 10 trang giấy A4
"Giữa sỏi đá vút vươn niềm hy vọng
Trong tro tàn dào dạt nhựa hồi sinh
Hận nội thù trên máu ruột Tiên Rồng
Căm giặc cộng BÁN non sông Hồng Lạc" (YTKCPQ)
Làm nhà hàng mà chị không phải nấu nướng gì cả. Chỉ đi vong vòng bắt tay, bắt chân khách hàng thì vui lắm, dễ ẹc hà. Làm thêm vài năm rồi hãy "rì-tai". Rủng rỉnh vài chục ngàn đô rồi về hưu đi uống cà phê cũng vui